Editor: Tulabachu1316
Anh vô cùng tức giận nói: “Khương Đường, cô cả ngày cứ dạy hai đứa nhỏ bậy bạ gì vậy?”
Khương Đường liếc nhìn anh, “Cũng không biết lúc nãy là ai cảm ơn tôi dạy dỗ hai đứa nhỏ tốt như vậy, sao nào? Không đến 5 phút, đã tự vả mặt mình rồi sao?”
Nói xong, cô thong thả liếc mắt nhìn anh.
Từ Vọng Quy cứng họng, anh che miệng, “Cũng không phải cái gì cũng dạy!”
Hai người lớn lại cãi nhau, Thành Cương ý thức được là do bản thân mình gây ra, nhất thời không dám nói gì nữa, Khương Đường quét mắt nhìn cậu bé, sau đó nhìn Từ Vọng Quy, nói, “Vậy anh nói xem, tôi đã dạy cái gì không nên dạy? Chẳng lẽ tôi nói không đúng?”
Từ Vọng Quy lập tức phản bác, “Đương nhiên không đúng.”
Khương Đường cán xong vỏ sủi cảo cuối cùng, bỏ trên bàn, không quan tâm nói, “Vậy anh nói xem là chỗ nào không đúng.”
Từ Vọng Quy gói xong chiếc sủi cảo cuối cùng, xếp vào lồng hấp, sau đó quay đầu nhìn cô nói, “Đồng chí Khương Đường, chúng ta cần nói chuyện lại.”
Khương Đường nhún vai, không tỏ thái độ gì.
Từ Vọng Quy nói xong liền nhấc hai cái lồng hấp đi vào phòng bếp, Khương Đường đi theo sau anh.
Thành Cương nhìn theo bóng lưng bọn họ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, “Thật lo lắng, cha chọc giận mẹ, chúng ta không có thịt kho tàu ăn nữa.”
Bác Luyện đưa cậu bé ra sân rửa tay, nghe vậy bước chân hơi khựng lại, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ không phải là lo lắng không có sủi cảo ăn sao?”
Lời vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-tac-phu-the-thap-nien-70/4481859/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.