Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38
Chương sau
- không. . . không thể nào Mặc Tuyết hoảng sợ lùi lại vài bước Những ký ức này chính là ký ức kiếp trước của họ, việc giết cha mẹ và chị gái nàng là vì muốn nàng có cuộc sống mà nàng mong ước ??? Là vì anh muốn che dấu những lời nói đầy cay đắng kia của cha mẹ và chị gái nàng???? Họ. . . thật quá độc . . . quá ác . . . đến nỗi nhìn lại những ký ức kia nàng không thể nào không muốn giếthọ. Sức mạnh ư ??? Chi Thần phẫn nộ ngàn năm này có ai muốn đâu, chẳng qua nàng chỉ vô tình có được nó mà họ mong muốn nàng chết khi còn tấm bé sao ??? - Đừng. . . đừng nhìn Mặc Tuyết Hỏa Nhã vội che lại mắt nàng, phải chăng cô đã thấy những thứ mà đáng lẽ phải che dấu mãi mãi chứ. - Hỏa Nhã, làm vậy có đáng không ??? Ánh mắt nàng thẫn thờ nhìn người con trai máu me đang cố vươn đôi tay che mắt nàng lại. Nắm lấy đôi tay ấy, nàng ôm chặt lấy hắn. - Chủ nhân Ngay lập tức, sức mạnh của nàng liền thu liễm khiến Thanh Long, Chu tước vội lao đến bên 2 người. Thanh Long ngay lập tức chữa thương cho Hỏa Nhã, còn Chu Tước lúc bấy giờ liền đẩy Mặc Tuyết ra, ánh mắt chứa đầy sự tức giận : - Ngươi thật quá đáng, Chủ nhân vì ngươi làm biết bao nhiêu chuyện, từ những người muốn giết ngươi hại ngươi cũng được chủ nhân âm thầm hạ sát. Không chỉ vậy những lần ngươi bị thương nặng, chủ nhân không những bắt chúng ta tìm cho ngươi những loại thảo dược quý mà ngay cả Tuyết Liên đỉnh thiên sơn được bảo hộ bởi thần thú ngàn năm ra 1 lần ngài cũng đi lấy về tạo linh đan để bên người tránh trường hợp ngươi có nguy hiểm đến tính mạng cũng có thể cứu. Vậy mà hết lần này đến lần khác ngươi đả thương người hại người đến sống đi chết lại. . . Không biết từ lúc nào Bạch Hổ và Huyền Vũ đã có mặt ở đây, khi Chu Tước vẫn còn tức giận mắng chởi nàng thì Huyền Vũ đã túm lấy nàng tát nàng ta một cái khiến cơn thịnh nộ của Chu Tước giảm bớt đi. Bạch Hổ liền quay sang phía nàng chắp tay lại nói : - Thật xin lỗi, nàng ấy là người nóng tính mong Mặc tiểu thư bỏ qua. Chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi nhưng tiểu thư cũng biết chủ thượng của ta rất yêu ngài, mong ngài đừng trách ngài ấy. - Sau đó chìa ra 1 lệnh bài khiến 3 người còn lại ngây ngốc đưa cho nàng - đây là chủ thượng dặn ta nếu có 1 ngày tiểu thư biết sự hiện diện của ngài ấy thì hãy đưa cho tiểu thư. Ngoài ra ngài ấy còn nói nó có thể xem như lệnh bài tối cao của tổ chức ngày trước. Xin phép chúng ta còn phải trị thương cho chủ thượng Phất tay áo, ngay lập tức cả 5 người liền biến mất vô tung vô ảnh duy chỉ còn mình Mặc Tuyết cầm khối lệnh đứng đó thẫn thờ Một lúc lâu sau, nàng loạng choạng dùng khinh công tìm Kỳ Song, nàng không có người thân, chỉ có Kỳ Song là người mà nàng có thể nương tựa lúc này. Trên đường đi, nàng như con thiêu thân bay trong gió mặc những hàng cây cao vút đang quệt qua người nàng. Máu chảy không nhiều nhưng những vết thương nhỏ cứ dẫn xuất hiện trên người nàng. Đến lúc nàng khóc trong vòng tay Kỳ Song mới cảm giác được bản thân còn biết đau biết mệt đến khi ngủ thiếp đi ******************************* - Đã gần 5 ngày nàng không tỉnh lại rồi. Chuyện này là sao ???? Kỳ Song lo lắng nhìn người con gái ngủ mê mệt trên giường kia, từ sau hôm nàng ôm hắn mà khóc, suốt 5 ngày trời nàng không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngay cả Tây Nam cũng bắt mạch cho nàng nhưng chỉ biết nàng ngủ chứ không có bệnh gì cả khiến Kỳ Song gần như muốn đập nát nơi này. Giá như hôm đấy hắn phải ở lại thì hay biết mấy, như vậy hắn có thể biết được vì sao nàng lại đau đến tột cùng như vậy. Nắm lấy đôi tay mảnh mai đầy vết chai sạn kia, Kỳ Song nhìn nàng nói nhỏ : - Tuyết à, muội dậy đi, huynh muốn nói với muội điều này lắm ' Rầm ' Bất chợt cánh cửa bị đạp mở khiến Kỳ Song vốn đang lo cho Mặc Tuyết đã thâm trầm nay càng thêm lạnh lẽo thêm - Tuyết Mặc chiếc áo tím khoác bên ngoài, ngay khi vừa tỉnh dậy nghe tin Mặc Tuyết mê man 5 ngày không tỉnh khiến Hỏa Nhã ngay lập tức lao đến chỗ nàng. Như sợ hãi mất nàng lần nữa, chẳng quản ngại bị 4 tên kia can ngăn, Hỏa Nhã liền tìm nàng. Khi đến nơi, chỉ thấy người kia đang ở bên khiến hắn ghen tuông nhưng nàng vẫn nằm im đó lại càng khiến hắn sợ mất nàng hơn - Ngươi đến đây làm gì ??? Kỳ Song lên tiếng hỏi người đàn ông đang ở trước mặt mình, vì hắn mà Song bị trọng thương không ở lại được lúc đó, cũng vì hắn mà Tuyết đã ngủ suốt 5 ngày rồi - Dù ta đến hay không cũng chả liên quan đến ngươi Hỏa Nhã ngay lập tức trả lời lại, tên này là người không chăm sóc Mặc Tuyết cẩn thận, uổng công để hắn sống đến bây giờ lại khiến nàng mê man không tỉnh Mùi thuốc súng nồng nặc khiến Tây Nam vừa bước đến cửa rùng mình
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38
Chương sau