Đám người của Tử Hách đã dùng hết sức bình sinh để đánh đuổi đám người kia để mong thoát được ra ngoài. Họ đã chiến đấu ròng rã đúng một ngày một đêm nhưng đều đã phí hoài công sức. Tất cả đều bị trọng thương đến mức không thể gắng gượng được nữa, đã chấp nhận chờ cái chết đến. Lúc này chỉ có duy nhất một người vẫn đứng lên chiến đấu để bảo vệ thuộc hạ của mình đó là tứ hoàng tử Tống Tử Hách.
Không biết giờ đây trên người chàng đã có bao nhiêu là vết thương nữa rồi. Khi chàng ra đi đã vận một y phục màu đen huyền nên khi chàng bị thương thì không thể nhìn ra màu đỏ của máu nhưng lúc này máu đã chảy nhiều đến mức mà ai nhìn vào cũng thấy rõ bộ y phục trên người không còn chỗ nào là khô ráo. Dù vậy nhưng người chủ nhân đó vẫn hiên ngang đứng lên hết lần này tới lần khác dù có bị đánh ngã bao nhiêu lần. Sắc thái của người chỉ là nhợt nhạt đi còn nét mặt vẫn không thể hiện gì là đau đớn. Tại sao phải "cố gắng" kiên cường đến như vậy?
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, thuộc hạ của Tử Hách cũng không thể bỏ cuộc như thế, họ phải sống! Lại đánh lại gϊếŧ cuối cùng đã chạy ra được gần đến cửa hang động. Chỉ cố một chút nữa thôi là họ sẽ thoát cái chết trong gang tấc vì đám người rối đã "chết" thêm lần nữa, đây là thời cơ thích hợp nhất để chạy thoát thân. Trường Hữu, Ninh An phụ trách đi trước dọn vật ngáng đường để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-duoc-khong/269165/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.