Sau khi buổi tiệc kết thúc. Nhĩ Yên quyết tâm định đến gần Tử Hách một lần nữa mặc cho chàng có lạnh nhạt, có xua đuổi. Mục đích chính là để cảm tạ chàng đã cứu mình vào lần đó. Tiếp theo là để có cơ hội trò chuyện với Tử Hách nhiều hơn một chút, muốn thu dần khoảng cách. Chưa kịp đến thì đã thấy hai cô nương đang đi lại chỗ chàng, nhìn dáng vẻ của họ thật diễm lệ. Đặc biệt là nữ nhân vận y phục màu xanh ngọc, từ nhỏ tới lớn, quả thực Nhĩ Yên chưa từng nhìn thấy nữ tử nào xinh đẹp động lòng người như nàng ta. Nhĩ Yên đứng từ xa thấy bọn họ trò chuyện gì đó rất nhanh chóng, chỉ một lúc sau thì thấy Tử Hách đi theo cô nương xinh đẹp lúc nãy. Nhĩ Yên vì tò mò, muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người họ, cũng lén phụ hoàng của mình, âm thầm đi theo phía sau. Đi theo được một lúc thì thấy họ dừng ở một cây hồng mai to lớn, vì đứng từ xa Nhĩ Yên cũng không nghe họ nói gì nhưng nhìn thái độ của nữ tử kia như là rất mong chờ điều gì đó, trên tay nàng còn cầm một miếng ngọc bội, chắc là rất quý giá. Nhưng bỗng phút chốc nét mong đợi vừa nãy liền tan biến ngay thay vào đó là nét u buồn của thiếu nữ khiến người khác nhìn vào phải xót xa thay. Họ nói chuyện không quá lâu thì Tử Hách bỏ đi để lại cô nương đó với tâm trạng có vẻ u uất, buồn phiền. Nhĩ Yên còn vô tình nhìn thấy nàng ấy khẽ rơi nước mắt. Nhĩ Yên cảm thấy bắt đầu lo lắng, không hiểu. Tuy không biết Tử Hách nói gì khiến nữ nhân kia thất vọng như vậy nhưng nhìn ánh mắt của Tử Hách nhìn nàng từ đầu tới cuối, thì Nhĩ Yên biết chàng đối với người này không hề bình thường. Đặc biệt là lúc chàng đi rồi còn quay lại nhìn nàng ta, ánh mắt ấy giống như chứa đựng rất nhiều nỗi buồn, muốn nói gì đó nhưng không thể thốt nên lời. ~~~~~~~~~~~ Hôm nay, Hoàng thượng tổ chức hội cưỡi ngựa và bắn cung ở ngoài trời, để các nam nhân lần lượt tranh tài, tất nhiên nữ nhân cũng có thể thử sức nếu muốn. Trò vui như vậy sao có thể thiếu Diệp Ân. Cô ấy cũng không quên kéo theo Diêu Nguyệt đến. Mấy ngày nay thấy tâm tình của Diêu Nguyệt không tốt,cứ suốt ngày rầu rĩ, không nỡ thấy tỷ muội mình cứ buồn phiền như vậy. Diệp Ân có dò hỏi xem có chuyện gì mà khiến Diêu Nguyệt không vui, nhưng nàng không chịu nói, nên Diệp Ân đành chịu. Để Diêu Nguyệt tới đây, Diệp Ân phải năn nỉ cả ngày trời trong đó có sự giúp sức của Minh quý phi, nếu không với tính cứng đầu của Diêu Nguyệt chắc Diệp Ân phải chịu thua. Khi hai người họ tới nơi, mọi người đã tề tựu đông đủ. Thấy Diêu Nguyệt và Diệp Ân đến, Tiêu Kỳ vội vàng chạy tới hỏi thăm: "Hai muội cũng tới đây sao? Hôm nay hai người có định thi đấu gì không?" Diệp Ân hất cằm, cười nói hào hứng: "Tất nhiên là có rồi. Huynh phải cổ vũ cho bọn muội đó." Tiêu Kỳ gật đầu, sau đó nói qua loa vài câu rồi đi lại chỗ các hoàng tử chuẩn bị một vài thứ. Vả lại Hoàng hậu sắp đến, Tiêu Kỳ cũng không muốn gây thêm phiền phức. Diêu Nguyệt nhìn xung quanh xem tình hình thì bắt gặp Tử Hách đang đứng lau cung tên chăm chú ở đằng xa, phía bên cạnh của chàng là công chúa Nhĩ Yên, cô ấy cũng đang ở đó cứ nói luyên thuyên gì đó với Tử Hách, dù từ đầu tới cuối chàng luôn im lặng không trả lời nhưng xem ra cô công chúa kia cũng không có ý định bỏ cuộc. Diêu Nguyệt thấy cảnh này ánh mắt liền bất giác nhìn sang chỗ khác, trong lòng mới phấn chấn được một chút lại trùng xuống không ít. Diệp Ân nãy giờ nhìn theo hành động cử chỉ của Diêu Nguyệt thì đã hiểu rõ sự tình, không nhiều lời dứt khoát kéo tay Diêu Nguyệt chạy lại chỗ Tử Hách và Nhĩ Yên đang đứng. Diêu Nguyệt bị kéo đi đột ngột cũng không kịp phản kháng, phút chốc đã bị Diệp Ân kéo đến đó. Hai người ngước lên vô tình mắt chạm mắt, có chút xao xuyến, nhớ nhung trong lòng. Nhưng rất nhanh Tử Hách đã đánh mắt sang chỗ khác ngay, để không khí bớt ngượng ngùng Diệp Ân lên tiếng hỏi: "Tứ huynh, huynh sẽ thi bắn cung sao?" "Đúng! Muội đến đây xem hay là thử sức?" "Huynh đoán xem!" "Ta đoán là muội sẽ tham gia cưỡi ngựa. Làm sao muội có thể chịu ngồi yên được. Đúng không?" "Tứ huynh đoán đúng rồi. Huynh thật hiểu ta!" Tử Hách không nói gì chỉ cười cười, tiếp tục cúi xuống làm nốt chuyện còn lại. Nói rồi Diệp Ân xoay qua nhìn Nhĩ Yên bằng cặp mắt dò xét, thấy mình bị nhìn chằm chằm, Nhĩ Yên khó chịu lên tiếng: "Cô là ai? Sao lại nhìn ta như vậy?" Diệp Ân mặt lạnh,khoanh tay lại trả lời: "Ta là thập nhất công chúa Tống Diệp Ân." Nhĩ Yên nghe thế cũng ngạc nhiên không kém: "Ô! Ra cô là vị công chúa chuyên gây rắc rối, hay bị hoàng thượng phạt à. Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy." Diệp Ân biết cô ta nói đểu mình liền tức giận đáp trả: "Đúng là ta đó thì sao! Ai lại như cô biết người ta không hoan nghênh mình mà cứ thích đeo bám không ngừng." Nhĩ Yên bị nói trúng tức đỏ mặt: "Cô......" Chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tử Hách lên tiếng ngăn chặn: "Hai người đừng gây nhau nữa. Hoàng thượng sắp đến rồi." Nói xong Tử Hách xách cung tên của mình bỏ đi chỗ khác, mặc kệ họ. Hai cô nương nghe vậy cũng im lặng nhưng ánh mắt vẫn lườm nguýt nhau không dứt. Diêu Nguyệt thấy tình hình không ổn liền kéo công chúa Diệp Ân đi ra chỗ khác, sợ ở đây một hồi sẽ có chiến tranh mất. Được một lúc Hoàng thượng cũng đã giá lâm. Tiếng pháo cất lên cũng là lúc lần lượt các hoàng tử, công tôn quý tử và sứ thần các nước khác bắt đầu cuộc tranh tài. Một lượt đấu gồm năm người. Đấu khoảng mười lượt. Thì tới lượt cuối cùng để phân định thắng thua. Lượt cuối gồm có các nhân tố đáng gờm như tứ hoàng tử Tử Hách,...cửu hoàng tử Tiêu Kỳ,... thập hoàng tử Lăng Viêm,...đại hoàng tử Tuyền Lâm của Vệ Quốc,...Đông Nhiên thái tử của Nam Quốc. Bọn họ đấu với nhau bất phân thắng bại , khiến người xem vô cùng hồi hộp mong chờ kết quả. "Ta phải làm sao đây. Hết ba người là hoàng huynh của ta rồi,ta biết ủng hộ ai đây Diêu Nguyệt?" "Nếu công chúa khó xử như vậy thì ủng hộ hai người còn lại đi." "À ha... Nè tỷ có thấy vị Đông Nhiên thái tử đó không, nhìn hắn cũng được lắm đó.Ta quyết định sẽ ủng hộ hắn." Diêu Nguyệt nghe thế liền phì cười lắc đầu Tranh đấu một hồi,ai cũng đã thấm mệt. Mọi người cũng bắt đầu nổi lên tiếng bàn tán xôn xao. Một lúc trận đấu cũng đến hồi kết thúc, ba vị kia bắn ra đều lệch hồng tâm một chút. Chỉ có cửu hoàng tử là trúng ngay phốc. Nếu nói về người có khả năng thắng nhất bây giờ thì chính là Tống Tiêu Kỳ. Với tình hình này người cuối cùng sẽ quyết định thắng thua. Ai cũng nghĩ là tứ hoàng tử sẽ bại vì cửu hoàng tử đã bắn trúng rồi còn gì? Tứ hoàng tử từ lúc đầu tới giờ cũng không có biểu hiện gì là đặc sắc nên cũng không ai kì vọng gì cho lắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]