Chương trước
Chương sau
Tiêu Kỳ cũng nói thêm: "Đúng vậy. Hoàng thượng sẽ tổ chức một buổi yến tiệc thật long trọng để đón tiếp họ." Diệp Ân hớn hở hỏi dồn: "Vậy muội và Diêu Nguyệt có được đến dự không?"
Tiêu Kỳ cười tươi trả lời câu hỏi ngốc nghếch của Diệp Ân: "Muội là thập nhất công chúa còn Diêu Nguyệt là danh môn khuê cát, nữ nhi cao quý của thừa tướng. Làm sao có thể không có mặt được chứ?!"
Nghe vậy Diệp Ân liền phấn khích nhảy cẩn lên như một đứa trẻ.
Hai người kia thấy Diệp Ân hào hứng như vậy cũng chỉ biết cười trừ. Bên cạnh Diệp Ân không lúc nào là không náo nhiệt. Chỉ mong rằng công chúa sẽ giữ mãi nét vô tư này.
Tiêu Kỳ đang trò chuyện thì thuộc hạ đến báo hoàng hậu cần diện kiến gấp. Dù không muốn nhưng Tiêu Kỳ cũng đành cáo từ rồi đi trước.Từ lúc trở về Tiêu Kỳ cũng chưa đi thỉnh an mẫu hậu, e là mẫu hậu đang rất giận mình nên Tiêu Kỳ cũng nhanh chóng rời đi.
Lúc này thủy đình chỉ còn lại Diêu Nguyệt và Diệp Ân. Chỉ có hai cô nương thì lại càng dễ trò chuyện hơn.
Diệp Ân thấy Tiêu Kỳ đi rồi, băn khoăn một hồi cũng mở miệng hỏi những điều mình luôn suy nghĩ trong lòng: "Diêu Nguyệt! Hiếm khi có dịp cùng nhau nói chuyện như thế này. Ta có một chuyện muốn hỏi tỷ."
Diêu Nguyệt thấy Diệp Ân đột nhiên nghiêm túc bất thường cũng tò mò: "Chuyện gì? Muội cứ nói đi,ta sẽ giải đáp."
Diệp Ân ngập ngừng một hồi rồi hỏi thẳng Diêu Nguyệt: "Tứ huynh và cửu huynh...Ai mới là người trong lòng tỷ?"
Diêu Nguyệt nghe công chúa hỏi có phần kinh ngạc, rồi lại suy nghĩ một lúc mới nhẹ nhàng nói: "Từ trước tới nay, ta luôn xem cửu hoàng tử là bằng hữu!"
"Vậy còn tứ hoàng tử?" Diệp Ân nhanh chóng hỏi tiếp.
Diêu Nguyệt im lặng một lúc, ánh mắt xa xăm như đang tìm câu trả lời,trong lòng nàng mờ mịt không thể tỏ tường: "Ta.........."
Diệp Ân dường như đã hiểu ra gì đó, nhìn Diêu Nguyệt mà bất lực thở dài một cái: "Có lẽ tỷ cũng chưa hiểu rõ lòng mình rồi!"
Yêu lại không nói...
Yêu rồi lại không biết mình yêu.
Diêu Nguyệt cũng không trả lời, đúng thật là nàng đang không hiểu mình đối với Tử Hách là gì? Là lòng cảm kích vì chàng nhiều lần giúp đỡ mình? Hay thật sự là nàng đã yêu chàng?
Thật sự.... thật sự Diêu Nguyệt không thể hiểu rõ lòng mình! Nàng chỉ biết mỗi lần gặp Tử Hách, nàng không thể nào giữ cho tâm mình an tĩnh được, cứ luôn có cảm giác gì đó rất kì lạ, nàng cũng không biết giải thích làm sao.
~~~~~~~~~~~~
Tiêu Kỳ nhanh chóng đến tẩm điện của Hoàng hậu, vừa bước vào đã thấy Uyển Thanh cũng ở đó. Tâm trạng của Tiêu Kỳ khi nhìn thấy cô ta cũng không được tốt lắm. Tại sao người mình không thích lúc nào cũng xuất hiện trước mặt mình?
Uyển Thanh thấy cửu hoàng tử đến cũng vui mừng lộ rõ, e thẹn cúi cúi đầu.
"Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu. Chúc mẫu hậu phụng thể an khang."
Hoàng hậu rất không vui dò xét nhìn Tiêu Kỳ hắn giọng nói trách móc: "Con về đến hoàng cung liền chạy đến thừa tướng phủ! Có phải con không xem người mẫu hậu này ra gì nữa không?!"
Tiêu Kỳ biết mẫu hậu đang rất tức giận với mình liền quỳ xuống xin tội: "Hoàng nhi không dám... Chẳng qua là có một chút chuyện nên con mới đến phủ thừa tướng. Mong mẫu hậu lượng thứ."
Hoàng hậu cũng bình tĩnh, không lộ ra vẻ tức giận nữa, nhưng sát khí bức người vẫn còn chưa thuyên giảm: "Ta đã cảnh cáo con không nên có dính líu gì với người của bọn họ. Nếu con còn có chấp thì đừng trách ta!"
Nói xong Hoàng hậu cúi xuống uống một ngụm trà, rồi ngước lên nhàn nhạt nói tiếp: "Có Uyển Thanh ở đây ta cũng không dài dòng. Sau khi tiếp đãi các sứ thần xong, ta sẽ đi xin hoàng thượng ban hôn cho con và tiểu thư Mộ phủ!"
Tiêu Kỳ liền đứng phắt dậy, gương mặt không phục muôn phần khó chịu,bphản bác ngay tức khắc: "Con không đồng ý hôn sự này. Người đừng ép con.Tiêu Kỳ con đã nói rồi con chỉ lấy một người là Khương Diêu Nguyệt!"
Hoàng hậu tức run người, tay run rẩy khiến trà trong chén đã sánh ra đổ hết vào tay áo: "Ngươi.... cái đồ nghịch tử nhà ngươi muốn chọc cho ta tức chết đúng không?"
Uyển Thanh nghe đến đây căm phẫn trong lòng tột độ, nước mắt đã lưng tròng đang chờ chực để rơi xuống nữa thôi.
Tại sao chứ? Tại sao lúc nào cũng là nàng ta? Tại sao chàng không bao giờ nhìn lấy ta một lần? Mộ Uyển Thanh ta có gì thua Khương Diêu Nguyệt?
Tiêu Kỳ thấy mẫu hậu tức giận như vậy, cũng hạ giọng phần nào nhưng trong lời nói vẫn mang theo ý chống đối: "Mẫu hậu xin người đừng tức giận nữa sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Chuyện này chúng ta nói sau đi. Hoàng nhi còn có việc xin lui xuống trước."
Nói xong Tiêu Kỳ liền cúi đầu cung kính xong bỏ đi. Chàng không thể nào ở đây thêm giây phút nào nữa. Nếu không sẽ không kìm được sự mất bình tĩnh mà nói ra lời gì đó khiến mẫu hậu lại tức giận thì không hay.
Mẫu hậu thừa biết chàng rất yêu Diêu Nguyệt, chỉ muốn lấy nàng làm thê tử. Nhưng người cứ hết lần này tới lần khác ra sức ép buộc, thật không thể nhịn nổi nữa.
Từ lúc trở về tới giờ, hết bị Lăng Viêm khiêu khích chí mạng, giờ đây lại bị ép hôn. Quá thật Tiêu Kỳ lúc này sắp không thể nào chịu được rồi.
Hoàng hậu thấy Tiêu Kỳ ngang bướng, cãi lời mình như vậy xong còn bỏ đi thì liền ném ly trà xuống đất bể tan tát. Khiến ai nấy xung quanh cũng đều hoảng sợ không dám thở mạnh.
Uyển Thanh thấy tình hình không ổn vội lên tiếng: "Xin hoàng hậu nương nương bớt giận. Cửu hoàng tử chỉ là sợ người nhìn thấy ngài ấy sẽ tức giận nên mới đi trước. Xin người đừng trách phạt hoàng tử."
Hoàng hậu gằn giọng,mang theo khí lạnh bức người: "Lại là cô ta. Xem ra cô ta không thể sống những ngày tháng yên bình nữa rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.