Diêu Nguyệt mang sự mệt mỏi bước vào từ đường, sau đó quỳ xuống chịu phạt. Lúc này nàng thấy lòng mình rất nhẹ nhõm vì cuối cùng hôm nay đã có bản lĩnh nói ra hết những lời mà mình đã tích tụ bao nhiêu năm qua. Những lời đó nàng đã muốn nói ra từ rất lâu rồi nhưng không có dũng khí, cuối cùng thì hôm nay cũng tức nước vỡ bờ.
Nghĩ đến Tử Hách, nàng không dám tin chàng lại vì mình mà ngang nhiên đối đầu với thừa tướng, khi chàng chỉ là một hoàng tử không có quyền lực gì trong tay. Lại còn ra sức bảo vệ nàng nhận hết tội lỗi về bản thân.
Khi nàng bị phụ thân đánh chàng liền đứng chắn trước mặt che chở cho nàng, lúc đó nàng cảm giác rung động mãnh liệt.
Chưa bao giờ thấy bản thân được bảo vệ như thế, cũng chưa bao giờ có cảm giác yên tâm như vậy khi nhìn tấm lưng rộng lớn của chàng.
Diêu Nguyệt tự đặt câu hỏi rằng rốt cuộc chàng đối với mình là gì? Là vì lợi ích? Hay là vì giả tâm nào đó?
Nghĩ kĩ thì chàng cũng không giống với loại người đó chút nào, nhưng nếu sự thật không như nàng nghĩ nàng sẽ rất thất vọng.
Vì quỳ đã mấy canh giờ chân cũng hơi đau nhức nàng than thầm trong lòng, đột nhiên có tiếng mở cửa bước vào, nàng nghĩ chắc là Chiếu Liên đến tìm nàng nên cũng không quay lại nhìn.
Nhưng không phải, người bước vào là Tử Hách, chàng đang đi đến trước mặt Diêu Nguyệt.
Diêu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, thấy đó là chàng, Diêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-duoc-khong/269143/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.