Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau Diêu Nguyệt vừa mở mắt ra thì thấy Tử Hách đang ở bên cạnh nắm lấy tay mình liền vô thức rút tay về. Nàng kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tử Hách thấy Diêu Nguyệt đã tỉnh liền vội vàng tiến đến sờ trán nàng mừng rỡ: "Cô tỉnh rồi sao? Cô làm ta rất lo, cô thấy trong người mình sao rồi?"
Diêu Nguyệt lúc này mới nhớ ra chuyện hôm qua lúc mình kéo Tử Hách lên mệt quá nên đã ngất đi.
Thấy nàng ngồi thẩn người, Tử Hách lay nàng, Diêu Nguyệt mới giật mình trả lời: "À ta không sao rồi, cảm tạ ngài đã lo lắng."
Tử Hách nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Diêu Nguyệt mới để ý thấy sắc mặt của Tử Hách không tốt lắm, dường như là cả đêm không ngủ, nàng quan tâm hỏi: "Đêm qua ngài không ngủ được hay sao? Sắc mặt ngài sao tiều tụy quá vậy?"
Tử Hách cười cười trả lời: "Hôm qua định chợp mắt một chút thì cô bị sốt, ta lo lắng nên cả đêm không ngủ được."
Diêu Nguyệt nghe thấy thế liền rất cảm động: " Ta xin lỗi, lại làm phiền ngài lo lắng rồi". Nói dứt câu nàng nhìn thấy y phục của Tử Hách rất lạ, dường như không phải y phục hôm qua chàng mặc liền tò mò hỏi: "Y phục này ngài lấy ở đâu ra vậy, mà tại sao chúng ta ở đây?"
Tử Hách trả lời: "Hôm qua vì trời mưa và quá tối, ta đi mãi cũng không tìm được đường ra, lại thấy có căn nhà ở đây, định xin vào tá túc thì không có ai ở nhà nên đã tự ý mượn tạm nơi này nghỉ một đêm. Y phục này là ta tìm được khi đang kiếm thuốc trị thương cho cô." Diêu Nguyệt cũng gật gật đầu, tưởng chuyện này đến đây là kết thúc.
Thì Diêu Nguyệt chết đứng khi thấy y phục trên người mình cũng bị thay đổi giống Tử Hách, nàng hoang mang hỏi: "Y phục.... Y phục của ta sao lại thế này?"
Tử Hách thấy bất an trả lời: " Ta xin lỗi.... Vì hôm qua y phục của cô đã ướt hết, cô lại cứ run lên từng hồi, nên ta đã cả gan mạo phạm mà thay y phục cho cô. Nhưng cô yên tâm ta không nhìn thấy gì hết, ta đã bịt mắt mình lại rồi." nói xong Tử Hách đổ mồ hôi hột.
Diêu Nguyệt nghe xong tức giận lấy thanh kiếm của Tử Hách đang để trên bàn mà chỉa kiếm thẳng vào cổ chàng.
Lúc này Tử Hách cũng không động đậy, chàng đã đoán trước nàng sẽ phản ứng như vậy nên cũng đứng im để nàng muốn làm gì thì làm.
Thấy chàng đứng im không né Diêu Nguyệt hỏi: "Sao ngài không né tránh, lại đứng im chịu trận."
Tử Hách nói ngay: "Là ta đã mạo phạm cô, ta xin lỗi, cô muốn chém muốn gϊếŧ tùy cô vậy."
Cuối cùng nàng cũng thở dài hạ kiếm xuống: "Nếu ngài không phải hoàng tử ta đã gϊếŧ chết ngài rồi."
Tử Hách cũng không ngạc nhiên như đoán trước được kết quả hỏi: "Cô không định gϊếŧ ta nữa sao?"
Diêu Nguyệt mặt lạnh xoay đi không nói không rằng. Tử Hách cũng im lặng.
Dù Tử Hách đã mạo phạm nàng, nhưng Diêu Nguyệt biết chàng làm vậy là vì muốn tốt cho mình.
Hôm qua chàng còn liều mạng cứu mình nên nàng cũng không muốn truy cứu thêm chuyện này nữa.
Thấy mặt trời cũng sắp lên cao hai người thay lại y phục cũ của mình rồi lên đường trở về kinh thành
Trước khi đi Tử Hách đã để lại đây một thỏi vàng coi như lời đa tạ.
Trên đường đi hai người họ cưỡi chung một tuấn mã, vì bạch mã của Diêu Nguyệt đã lạc trong rừng sâu.
Nàng định khi trở về sẽ cử người đi tìm nó, nên không còn cách nào nàng phải cưỡi chung ngựa với Tử Hách. Chàng phía sau nàng phía trước nhìn vào hệt đôi tình nhân đang âu yếm cùng nhau đi thưởng ngoạn.
Về tới thừa tướng phủ, chưa kịp vào trong đã thấy quản gia mừng rỡ chạy ra: "Tiểu thư cuối cùng người cũng về rồi, lão gia rất lo lắng cho tiểu thư, sai người đi tìm người khắp nơi từ hôm qua cho tới giờ, người mau vào trong gặp lão gia đi, lão gia tuy lo lắng nhưng cũng đang rất tức giận với người, người nhớ cẩn thận một chút." Diêu Nguyệt gật đầu định vào thì Tử Hách nắm tay nàng lại: "Để ta vào trong với cô!" Diêu Nguyệt do dự một chút nhưng cũng đồng ý.
Khi bước vào trong đại sảnh nàng thấy phụ thân mình sát khí đằng đằng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Một điều quan trọng nữa là trong đại sảnh không phải chỉ có phụ thân mà còn có cửu hoàng tử đang ở đó.
Tiêu Kỳ thấy Diêu Nguyệt bước vào trong cùng Tử Hách, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng khó chịu, chàng tự đặt câu hỏi trong lòng hai người họ quen biết với nhau khi nào, sao lại đi chung?
Chẳng lẽ cả đêm qua nàng ở cùng với Tử Hách?
"Nữ nhi xin bái kiến phụ thân. Tiểu nữ xin bái kiến cửu hoàng tử."
Lão thừa tướng thấy tứ hoàng tử đến cũng đứng lên hành lễ theo đúng lễ nghĩa.
Sau đó xoay qua nhìn Diêu Nguyệt rồi tức giận tát nàng một cái rõ đau.
Tử Hách bất ngờ không tin vào mắt mình liền bước lên chắn trước mặt nàng .
Tiêu Kỳ cũng lo lắng chạy tới chỗ nàng, một bên má của Diêu Nguyệt đã bị sưng đỏ lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.