Sáng hôm sau Diêu Nguyệt vừa mở mắt ra thì thấy Tử Hách đang ở bên cạnh nắm lấy tay mình liền vô thức rút tay về. Nàng kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tử Hách thấy Diêu Nguyệt đã tỉnh liền vội vàng tiến đến sờ trán nàng mừng rỡ: "Cô tỉnh rồi sao? Cô làm ta rất lo, cô thấy trong người mình sao rồi?"
Diêu Nguyệt lúc này mới nhớ ra chuyện hôm qua lúc mình kéo Tử Hách lên mệt quá nên đã ngất đi.
Thấy nàng ngồi thẩn người, Tử Hách lay nàng, Diêu Nguyệt mới giật mình trả lời: "À ta không sao rồi, cảm tạ ngài đã lo lắng."
Tử Hách nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Diêu Nguyệt mới để ý thấy sắc mặt của Tử Hách không tốt lắm, dường như là cả đêm không ngủ, nàng quan tâm hỏi: "Đêm qua ngài không ngủ được hay sao? Sắc mặt ngài sao tiều tụy quá vậy?"
Tử Hách cười cười trả lời: "Hôm qua định chợp mắt một chút thì cô bị sốt, ta lo lắng nên cả đêm không ngủ được."
Diêu Nguyệt nghe thấy thế liền rất cảm động: " Ta xin lỗi, lại làm phiền ngài lo lắng rồi". Nói dứt câu nàng nhìn thấy y phục của Tử Hách rất lạ, dường như không phải y phục hôm qua chàng mặc liền tò mò hỏi: "Y phục này ngài lấy ở đâu ra vậy, mà tại sao chúng ta ở đây?"
Tử Hách trả lời: "Hôm qua vì trời mưa và quá tối, ta đi mãi cũng không tìm được đường ra, lại thấy có căn nhà ở đây, định xin vào tá túc thì không có ai ở nhà nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-duoc-khong/269141/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.