Hai người họ tiếp tục im lặng chờ đợi thì lại có cơn mưa lớn đổ xuống. Làm cho nước ở đáy hố dâng lên một lượng nước không thấp.
Diêu Nguyệt lúc này vì phải đội trời mưa cả nữa canh giờ nên lạnh run người, nàng ôm hai tay vào người thật chặt, môi bắt đầu tái nhợt vì lạnh lại hắc hơi liên tục. Đang không biết phải làm sao,cơ thể sắp không chịu nổi nữa rồi.
Đột nhiên có một bàn tay nam nhân kéo nàng vào lòng, ôm chặt nàng.
Diêu Nguyệt hoảng hốt vội đẩy ra nhưng không tài nào đẩy nổi sức lực của nam nhân.
Tử Hách thấy nàng phản kháng như vậy liền nói: "Cô lại sợ nam nữ thụ thụ bất tương thân sao? Bây giờ không phải là lúc quan tâm tới chuyện đó nữa, điều quan trọng bây giờ là phải giữ cơ thể không bị lạnh, mới chống trụ được."
Cuối cùng Diêu Nguyệt cũng không chịu nổi nên cũng im lặng mà để yên, nàng cũng không muốn chết vì lạnh.
Tử Hách lúc này thấy nàng tựa như con mèo nhỏ dựa dẫm vào chàng, trong lòng vô thức mà lệch một nhịp.
Diêu Nguyệt đã ngủ thϊếp đi mà vô thức rêи ɾỉ "... Ta lạnh quá,... rất lạnh......"
Trong mơ màng nàng cảm nhận vòng tay của người đó càng siết chặt nàng hơn, nàng còn nghe chàng nói: "Có ta ở đây, ta sẽ ôm nàng không để nàng lạnh,ngoan đừng sợ."
Nghe những lời đó Diêu Nguyệt yên tâm, ấm áp lạ thường tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngủ được một lúc trong cơn mơ hồ nàng cảm nhận cơ thể được ai đó nâng lên cao.
Diêu Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-duoc-khong/269140/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.