Một lúc lâu sau Diêu Nguyệt ngủ say, có một con rắn đang bò tới bên người nhưng Diêu Nguyệt lại không hay biết gì cả.
Thấy thế Tử Hách liền bay tới ôm nàng ra chỗ khác, dùng một kiếm mà chém chết con rắn. Diêu Nguyệt bừng tỉnh, nhìn nam tử đang ôm mình thì vội đẩy ra: "Là ngài sao? Ngài làm gì ở đây, ngài lại phi lễ với ta!"
Tử Hách bị đẩy ra có chút không vui khi cứu người lại còn bị mắng: "Ta vừa mới cứu cô đấy!" sau đó chàng hất mặt về phía con rắn.
Diêu Nguyệt thấy vậy nhíu mày hiểu ra sự việc, những cũng vô cùng khó hiểu: "Mặc dù vậy nhưng ngài ôm ta làm gì?"
Tử Hách dựa vào gốc cây cười như có như không nhìn Diêu Nguyệt đang chất vấn mình: "Nếu không ôm cô ra chỗ khác thì bây giờ cô đã không đứng đây."Nàng nghe vậy cũng không biết nên nói gì, thấy mình hơi quá khích, ngại ngùng định quay người bỏ đi thì Tử Hách kéo nàng lại: "Không định cảm ơn ta sao?"
Diêu Nguyệt liếc nhìn người mặt dày trước mặt dò xét: "Hôm đó ngài va phải vào ta cũng đâu xin lỗi, hôm nay coi như huề đi."
Tử Hách biết nàng đang cứng miệng cũng cố ý nói: "Là cô đi không nhìn đường còn nói ta đụng cô sao? Có lí lẽ nào như vậy chứ!"
Nghe thế Diêu Nguyệt càng bốc hỏa vùng tay ra bỏ đi nhưng Tử Hách đã chắn trước mặt không cho nàng bước thêm bước nữa: "Ngài lại muốn gì đây?" Diêu Nguyệt tức giận hỏi.
Tử Hách bèn suy nghĩ ra cái cớ giữ Diêu Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-duoc-khong/269138/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.