Sau giờ học, Việt Hoàng chạy qua lớp tìm Ngọc Hân. Lần đầu tiên trong đời chủ động đến tìm cô quả thực có chút gì đó hơi kì quái, nhưng thôi đành hi sinh bản thân vì mục đích lớn hơn.
Thầy Quốc Trọng vừa từ trong lớp ra, nhìn thấy cậu vội gọi lại.
-Này! Việt Hoàng!
-Dạ! Thầy! -Cậu cúi đầu chào.
-Em rỗi ko? Thầy muốn gặp em một lát!
-Dạ cũng được! Nhưng nhanh lên thầy nhé!
Hai thầy trò đi lại phía cuối dãy phòng học, các học viên đã về phòng hết nên cũng tiện bề nói chuyện.
-Em suy nghĩ lại đề nghị của thầy chưa?
-Nếu là việc ở lại đây làm giảng viên thì em ko đồng ý!
-Với tư cách là bạn thân của bố em, thầy khuyên em hãy từ bỏ ý định ấy đi.
-Thầy! Em biết việc thầy mời em làm trợ giảng ở lớp là muốn em quen với việc giảng dạy, nhưng mục đích em vào ngôi trường này ko phải là trở thành giảng viên! Em cũng ko có ý định trả thù ai cả! Em chỉ muốn làm rõ mọi chuyện. Vậy nên xin thầy tôn trọng quyết định của em.
Thầy Quốc Trọng thở dài, tay khẽ xoa trán. Thầy ko muốn việc trước kia lại xảy ra tương tự, huống hồ người bạn chí cốt của thầy đã giao cậu con trai này để thầy dạy dỗ thật tốt.
-Việt Hoàng! Đừng khuấy động mọi chuyện trong quá khứ lên nữa!
Việt Hoàng lạnh lùng ko đáp lại yêu cầu kia. Chỉ cúi đầu chào thầy rồi quay đi. Im lặng đồng nghĩa với việc quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-con-gap-lai/1963630/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.