Chắc là do được cung cấp vừa đủ năng lượng để bù cho mấy ngày bị bỏ đói nên Bạch Vân cảm thấy sức sông như vừa trở lại. No rồi nên đầu óc cô cũng lẫn lộn đủ thứ chuyện, quên luôn cả việc nghi ngờ người vừa cho mình ăn.
Anh ta bất giác lây con dao sắc lẹm từ phía sau ra đưa lên. Ánh sáng hiếm hoi lọt qua khe hở trên nóc chiếu vào càng khiến nó đáng sợ thêm gấp bội. Bách Vân nuốt khan. Chẳng lẽ cuộc đời cô chính thức chấm dứt tại đây sao?
Cô sợ hãi đến nỗi mồ hôi ướt đẫm trên mặt, xuống cổ rồi cả chiếc sơ mi trắng cũng ướt sũng. Toàn thân run lên bần bật. Anh ta càng ngày càng lại gần hơn. Cái sắc bạc lạnh toát của con dao như đang chạm lên da thịt Bạch Vân. Có lẽ bát cháo kia là ân huệ cuối cùng cho một kẻ sắp chết.
Bạch Vân nhắm nghiền mắt lại. Mồ hôi càng lúc càng nhiều. Bất giác một bàn tay ấm áp lướt trên khuôn mặt cô như muốn ghi nhớ cặn kẽ từng chi tiết nhỏ. Cô mở mắt nhìn thẳng vào người đối diện. Anh vẫn chăm chú nhìn cô như muốn đem cất vào sâu thẳm đôi mắt kia hình ảnh của người con gái này.
- Anh....!
Bạch Vân run rẩy mấp máy đôi mô bợt trắng.
Chợt thấy trên miếng khăn bịt mặt của người kia đã ướt đẫm. Không rõ là mồ hôi hay nước mắt cho đến khi cô nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ.
Anh ta bất ngờ đứng thẳng dậy.
- Đi mau đi!
Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-con-gap-lai/1963619/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.