Tờ mờ sáng là đôi mắt cô đã mở chau cháu, lồng ngực ấm áp vẫn còn bao bộc lấy cô, vùi đầu trong hơi ấm cô còn luyến tiếc chưa muốn rời đi nhưng anh đã cảm nhận được sự chuyển động này dù rất nhẹ nhàng .
- Sao vậy ? Còn sớm lắm .
Giọng anh còn mơ màng, nữa tỉnh nữa mê nên cũng không quá thanh thoát còn mang
Em muốn về sớm, anh còn phải về nhà để đón giao thừa cùng với hai bác nữa.
Hay anh để em tự láy xe về nha.
Nếu anh đưa cô về rồi quay trở lại đây thì rất mất thời gian và sức lực cô không đành lòng
Bệnh viện tâm thần an toàn như vậy sao lại để em có thể trốn ra đây được vậy.
- Anh chẳng nói lời nào dễ nghe cả .
- Ừm,dậy đi anh đưa em về . Anh vỗ nhẹ lên bã vai vô cầm tì vào đỉnh đầu cô mà dui dui.
Cô rời vòng tay ấm áp của anh để chuẩn bị về nhà, anh cũng ngồi bật dậy đầu tóc anh vẫn còn lổm chổm vì giấc ngủ đêm qua, quả là khi ngủ cùng người mà mình thương yêu giấc ngủ cũng trở nên êm ả một cách lạ thường .
Đưa tay dụi mắt, vuốt mặt rồi vươn vai đủ mọi tư thế để có thể lấy lại sự tỉnh táo .
Nền nhà lạnh lẽo nhưng bàn chân đã được bao bộc bởi đôi dép lông mềm mại, lông vừa dài vừa ấm nên không thể cảm nhận được cái lạnh se se .
- Anh đi rửa mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-chua-tung-hen-uoc/3645330/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.