Thấp thoáng đã gần kề cái tết, nay hai mươi chín tết .
Công ty đã cho nhân viên nghĩ lễ từ hai ngày trước, cô cũng được nghĩ nhưng nán lại mua sắm đồ đạc trang hoàng nhà cửa với anh cho có không khí tết .
Thật ra là do anh nài nỉ ỉ ôi cô ở với mình vài hôm để cho khi cả hai ai về nhà nấy thì anh không phải nhớ cô .
Cô hứa với hai đứa nhỏ là tết sẽ về với bọn nó nên dù muốn dù không cô nhất định phải về .
Còn anh phải về với ba mẹ, tết năm nay Minh Khôi thì ở trời Tây nên anh phải về để họ không phải tuổi thân .
Chiều hai mươi chín tết khi dòng xe người người nô nức đổ xô về quê từng lượt xe cuối cùng đang hối hả rời khỏi thành phố . Nội ô thành phố thường ngày nhộn nhịp dường như không ngủ bây giờ đã vắng lặng hơn nhiều trả lại sự yên tĩnh vốn có cho người bản địa .
Một năm trời vất vả bôn ba họ chỉ mong ước được cái tết hạnh phúc ấm no bên gia đình .
Cô sẽ định về trong ngày hôm nay nhưng người nào đó vẫn không nỡ để cô về.
Anh cứ ôm chặt lấy hông cô dụi đầu vào ngực vào vai cô như một đứa trẻ .
- Bỏ anh thật sao ? Giọng nói nũng nịu có phần hờn dỗi .
Cô đưa ngón tay luồn vào kẻ tóc, tóc anh đen láy vừa mềm vừa bóng rất thích tay .
- Anh cũng phải về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-chua-tung-hen-uoc/3644489/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.