Thanh Hề dẫn theo Lâm lang đến Tứ Tịnh Cư, để Thôi Xán ở lại trông nhà. Sắp đến nơi, nàng lại quay người kéo tay Lâm Lang, nói: “Ngươi chú ý đấy, hễ thấy tình hình không ổn, lập tức đi mời thái phu nhân đến, biết chưa?”
“Nô tì biết rồi.” Lâm Lang chỉ biết có Quốc công gia mới có thể áp chế được Thanh Hề, mà nó cũng muốn để Phong Lưu dạy dỗ nàng tới nơi tới chốn một phen, chính vì thế nên vừa thấy Thanh Hề đi vào Tứ Tịnh Cư, Cần Thư chạy ra chào hỏi và mời nó vào phòng nói chuyện phiếm, nó liền nhận lời ngay.
Thanh Hề rụt rè bước vào thư phòng của Phong Lưu. Hắn ngẩng đầu đúng lúc nàng bước chân qua cửa, thấy nàng mặc bộ xiêm y màu hồng phấn, đai lưng màu hồng gắn tua rủ, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, váy lụa lả lướt yêu kiều.
Thanh Hề vào phòng, đưa tập luyện chữ đến trước mặt Phong Lưu, chào: “Đình Trực ca ca”.
Phong Lưu nhìn thấy mười ngón tay của nàng thon dài, trắng mịn như ngọc, móng tay hồng hào sang bóng, trông thật là đáng yêu, so với đám phụ nữ sơn móng tay đỏ chót thì thuận mắt hơn ngàn vạn lần.
Thế nhưng hắn cũng chỉ liếc qua tay nàng chứ không nhìn lâu. Hắn chậm rãi xem từng tờ luyện chữ, thấy đúng là có tiến bộ thì trong lòng thoải mái hơn một chút. Xem ra nàng không coi lời hắn nói như gió thoảng bên tai.
Xem xong, Phong Lưu lại ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt của nàng mở to vì hồi hộp, ngây thơ trong sang như mắt nai thì trong lòng thấy bực bội khó hiểu.
“Có chút tiến bộ nhưng không được lười biếng, vẫn phải kiên trì luyện”
Thanh Hề vội vã gật đầu, nhận lại tập giấy, dợm bước đi. Hành động của nàng càng khiến Phong Lưu khó chịu.
“Nàng lại đây, ta dạy nàng viết chữ.” Phong Lưu dịch người ngồi sang bên cạnh một chút, ý bảo Thanh Hề ngồi canh hắn.
“Nàng viết thử mấy chữ để ta xem tư thế cầm bút của nàng thế nào.”
Thanh Hề vội ngồi ngay ngắn, cầm bút chấm mực, nhìn mẫu chữ để sắn trên bàn, nghiêm túc viết. Nàng sợ không may sai chỗ nào lại chọc giận Phong Lưu nên nắn nót viết từng nét.
Thanh Hề vừa mới ngồi xuống, Phong Lưu liên ngửi thấy mùi hoa quả mát lanh tỏa ra từ người nàng, thật khiến người ta hân không thể cắn một miếng cho đã. Hai người ngồi sắt nhau, thậm chí hắn còn nhìn rõ những mạch máu nhỏ trên chiếc cổ mảnh mai trắng nõn của Thanh Hề.
Cúi đầu xuống nữa, men theo bờ vai của nàng, có thể thấy vạt áo trắng thêu mẫu đơn che chắn phần đầy đặn trắng hồng của nàng, thật vô cùng hấp dẫn.
Phong Lưu không kìm lòng được, ngậm vào vành tai Thanh Hề.
Thanh Hề đang chắm chú viết chữ, không ngờ lại bị Phong Lưu bất ngờ tấn công, sợ đến mức đánh rơi cả bút. Nhưng Phong Lưu đâu thể nhìn thấy phản ứng đó vì trong mắt hắn giờ đây chỉ có nàng.
Thanh Hề đỏ mặt quay lại nhìn phong Lưu, không ngờ một người vốn luôn nghiêm túc như hắn bỗng nhiên lại…
Phong Lưu cũng chăm chú nhìn Thanh Hề. Trong nháy mats, da thịt nàng chuyển sang màu hồng nhạt, đôi mắt long lanh ướt át, lộ rõ vẻ xinh tươi của thiếu nữ, không có lấy một tia phản kháng. Tâm trạng vốn căng thẳng của Phong Lưu giờ đã được thả lỏng.
Thanh Hề bị Phong Lưu giữ chặt gáy, không thể gật đầu thừa nhận, chỉ có thể đáp ”vâng” một tiếng nhưng khoảng khắc này âm thanh đó lại giống như một tiếng kêu mơ hồ.
“Rượu hoa hồng?” Phong Lưu mặc ý nếm thử, Thanh Hề tiến thoái lưỡng nan, khẽ đẩy hắn ra nhưng lại càng khiến hắn hung phấn, bàn tay bắt đầu không yên phận.
Đến bây giờ Thanh hề mới biết, dù bình thường Phong Lưu có vẻ nghiêm túc lạnh lùng nhưng những lúc thế này hắn không thua kém Đăng Đồ Tử (*) là mấy, chẳng mấy chốc đã cởi bỏ hết xiêm y trên người nàng.
(*) Đăng Đồ Tử là một đại thần của nước Sở. Vì ghen ghét Tống Ngọc, một trong tứ đại mĩ nam của Trung Hoa thời cổ đại, Đăng Đồ Tử đã tố cáo với Sở Vương rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc, nhưng Tống Ngọc vốn là người giỏi ăn nói, đã làm bài phú Đặng Đồ Tử háo sắc để trả đũa lại ông. Kết quả, Đăng Đồ Tử thua và bị người đời gắn cho tính háo sắc.
Phong Lưu ôm lấy Thanh Hề, một tay gạt hết đống sách vở trên bàn xuống, sau đó đặt nàng lên bàn.
Thanh Hề vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, không ngờ Phong Lưu lại nôn nóng như vậy, ngay cả vào phòng nghỉ cũng không chờ được. Mấy lần kháng cự đều không ngăn được hắn, thậm chí nàng còn bị hắn vỗ về, trêu đùa cứ như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, dập dềnh giữa sóng và gió.
Vậy mà hắn vẫn chưa buông tha cho nàng, lại xoay người nàng lại, để nàng chống hai tay xuống bàn, quay lưng về phía hắn. Dưới sự xâm chiếm mạnh mẽ của Phong Lưu, Thanh Hề không khỏi run rẩy: “Đinh Trực ca ca, thiếp… thiếp không chịu đựng nổi nữa.”
Đến lúc này, Phong Lưu mới thả lỏng một chút, bế Thanh Hề lên chiếc ghế dài cạnh đó, như thế này càng tiện cho hắn hành sự. Lại một màn ân ái đến hoa rơi nước chảy, liễu sợ đào run.
Khi cơn mây mưa kết thúc, Thanh Hề chỉ có cảm giác như mình không sống nổi, Phong Lưu liền đỡ nàng nằm xuống ghế.
Cả người Thanh Hề mềm nhũn, đầu váng mắt hoa, gần như không thể cựa quậy. Liếc nhìn quần áo vương vãi khắp nền nhà, từ trên bàn đến chân ghế, cộng them bầu không khí ám muội càng khiến người ta bối rối.
Phong Lưu đứng dậu mặc áo, nhìn Thanh Hề nằm cuộn tròn trên ghế, tất nhiên nàng đã kéo một manh áo che đi những vết ửng đỏ trên ngực nhưng vẫn không thể che hết. Đôi chân dài trắng nõn, cặp mông nở nang, bầu ngực căng tròn, kiểu che mà không này càng thêm phần mê hoặc.
Phong Lưu cách một lớp rèm che, sai Cần Thư chuẩn bị nước nóng, còn bảo chỉ cần đưa đến cửa là được, ngoài ra còn chuẩn bị them nước nóng cho hắn đi tắm.
Tuy Cần Thư chưa tùng hầu hạ chuyện này nhưng ban nãy đã nhìn thấy bóng hình hắt lên cửa sổ, làm sao có thể không đoán được chuyển xảy ra trong phòng. Thế là nó tái mét mặt chạy đi chuẩn bị.
Phong Lưu không thích để hầu gái hầu hạ chuyện này, hắn đến cửa lấy nước, giặt khan, thử dộ ấm rồi mới đi đến cạnh Thanh Hề, nói: “Để ta lau cho nàng.”
Thanh Hề gắng gượng chống người dậy, đỏ mặt lên tiếng: “Thiếp tự làm được rồi.” Sau đó nàng cầm lấy chiếc khan từ tay Phong Lưu, không thấy hắn có vẻ muốn ngăn cản.
Thế nhưng nàng lại không biết tiếp theo phải làm thế nào vì Phong Lưu cứ đúng sừng sững bên cạnh, một li không rời mà cũng chẳng co ý quay mặt đi. Chẳng lẽ hắn muốn nàng phải lau người ngay trước mặt hắn, nghĩ vậy, Thanh Hề đỏ nhừ cả mặt, ngây người bất động.
Quả nhiên thấy Phong Lưu khẽ cười một tiếng rồi cầm lấy chiếc khan từ trong tay nàng, lau cho nàng.
Thanh Hề bị nụ cười ấm áp như nắng xuân xua tan băng giá, khiến người ta mế đắm của Phong Lưu bắt mất hồn. Nhưng cảm xúc đó cũng chỉ bùng lên trong tíc tắc, ngay sau đó, Thanh Hề liền cảm thấy xấu hổ vô cùng, vùi đầu vào lòng Phong Lưu, tự nhủ mắt không thấy thì lòng không bận.
Chỉ có một vấn đề là vốn đã mệt và đang đau còn bị Phong Lưu trêu ghẹo.
Lau người cho Thanh Hề xong, Phong Lưu bế nàng đi vào phòng ngủ bên trong, đặt nàng xuống giường, lại một lần gần gũi. Không mãnh liệt như lần trước, lần này hắn hết sức dịu dàng, ân cần, làm cho Thanh Hề như được bay bổng trên chin tầng mây, cuối cùng gạt phăng sự rụt rè để hòa cùng hắn, thật như hải đường gặp mưa, hoa rơi đầy đất.
Ngày hôm sau là đại triều, Phong Lưu thức dậy từ sớm, quay đầu nhìn thấy Thanh Hề nằm trong lòng mình, ngọn đèn leo lét nơi góc phòng vẫn chiếu rõ những nét bầm tím trên làn da trắng mịn của nàng, hắn không khỏi cảm thấy ảo não, tự trách mình đêm qua đã quá thô lỗ, nôn nóng, chẳng khác gì thiếu niên mới lớn.
Điều nay đối với một kẻ xưa nay vẫn luôn cho mình là giỏi kiềm chế như Phong Lưu cũng được coi là sự đả kích lớn.
Thực ra cũng không thể trách hắn vì đàn ông dù có giỏi kiềm chế đến mấy khi gặp người con gái khiến mình rung động thì đều khó có thể tự chủ, huống chi hai hôm nay hắn còn bị kích thích hết lần này tới lần khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]