“Vậy thì sao?”
Vẻ mặt Nhậm Kha vẫn rất hờ hững, mặt mày bình tĩnh không chút dao động.
Nhưng ánh mắt cô khi nhìn vào bạn lại cực kỳ nghiêm túc, cho bạn một cảm giác rất rõ rằng cô đang tập trung lắng nghe, sẽ không khiến bạn phải buồn vì nghĩ rằng người đối diện đang qua loa cho có lệ.
Diêu Viện dần tỉnh táo lại trước ánh nhìn của cô.
Cô ấy biết bác sĩ Nhậm đang đứng trước mặt mình, từ đầu đến cuối luôn nghiêm túc.
Nghiêm túc nghe người khác bàn tán về mình, nghiêm túc nghe cô ấy nói.
Mà nét mặt cô luôn dửng dưng chưa từng thay đổi, bởi cô thật sự không để tâm những lời hay những người này.
Nghĩ vậy, Diêu Viện không khỏi thầm cười giễu bản thân: “Không có gì.”
Đuôi mắt cô ấy đượm vẻ buồn bã nhưng chỉ chốc lát sau, những biểu cảm dư thừa trên khuôn mặt đã được cô ấy giấu đi dưới lớp trang điểm tinh xảo.
“Anh ấy từ chối tôi.” Diêu Viện cười tủm tỉm nói: “Còn bắt tôi gọi chị là thím.”
Nhậm Kha “à” một tiếng, kinh nghiệm bác sĩ nhiều năm giúp cô nhìn rõ lớp ngụy trang của cô gái đối diện.
Cô chớp chớp mắt, oán thầm trong lòng.
Chẳng lẽ thái độ qua loa vừa nãy của cô đã chạm vào nỗi đau của đối phương?
Nhưng từ bé đến lớn, những cô gái thích Trình Đẳng nhiều không đếm xuể.
Nhậm Kha nghĩ nếu ai mà cô cũng để ý thì chẳng phải sẽ ghen đến chết từ lâu rồi à?
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nguoi-noi-yeu-toi/3316413/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.