Buổi tối sau khi hoàn tất các cảnh quay, Trần Cương quyết định mời một bữa, mọi người rộn ràng đi ăn khuya.
Họ đến muộn nên cả quán không có khách, bà chủ rảnh rỗi ngồi trên băng ghế cạnh cửa thấy họ đi từ xa đến bèn cười hớn hở: “Lão Trần bảo tối nay mọi người đến ăn khuya, tôi còn sợ quán đông khách quá không tiếp đãi đến nơi đến chốn, không ngờ bây giờ mọi người mới đến! Trễ chút nữa tôi không đợi nổi là đóng cửa về nhà mất rồi.”
Tuy nói vậy nhưng khi thấy họ, bà chủ cười rất vui vẻ.
Bà vỗ vỗ vụn hạt dưa trên tay, đứng dậy đi ra sau bếp.
Chỉ chốc lát sau, ông chủ cười haha, tự ra đón tiếp mọi người.
Ông chủ của quán họ Vương, người xung quanh thường gọi ông là “anh Vương”.
Năm xưa, anh Vương từng đồng hành với Trần Cương lăn lê bò lết ở đoàn làm phim hơn mười năm trời, tình bạn giữa hai người tốt đến nỗi có thể đứng cùng một phe. Sau này vào một lần ông ấy theo đoàn phim đi đây đi đó, bất ngờ gặp bà chủ hiện tại tại thị trấn nhỏ này.
Lãng tử quay đầu, quyết định cập bờ, định cư tại thị trấn nhỏ này.
Tay nghề nấu nướng của anh Vương do tổ tiên truyền lại, hương vị khá ổn nhưng lúc mới khai trương, quán ăn nhỏ hơi vắng khách.
Tiền gửi ngân hàng của ông ấy vốn không nhiều, lại thêm chuỗi ngày dài không có lợi nhuận khiến việc duy trì quán ăn rất khó khăn.
Đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nguoi-noi-yeu-toi/3316412/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.