“A Kha, em yêu anh.”
Lời anh nói ra, chắc nịch và vững vàng, không cho cô cơ hội phủ nhận.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô cách tầng tầng lớp lớp khói trắng, không cho phép cô né tránh.
Trong lòng như nghẹn một cây bông vải, ướt sũng đè nặng cõi lòng.
Nhậm Kha hé môi nhưng không nói được câu nào. Gió lạnh thổi qua cửa sổ rộng mở len vào phòng, thổi qua mặt cô, lạnh rét khiến gò má người ta đau rát.
“Tớ không thích cậu.”
Phút chốc, Nhậm Kha nghe thấy giọng nói của mình thốt ra khỏi miệng như thể không bị kiểm soát, nhẹ nhàng đáp vào tai của người trước mặt.
“Vậy à?”
Chàng trai cười tự giễu, cười đến nỗi hốc mắt đỏ lên: “Vậy những cái này là gì?”
Anh tiến lên, một tay đè cửa, chống bên cạnh Nhậm Kha, tay còn lại ném những mảnh giấy cũ ra. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy đây đều là vé vào sân các buổi biểu diễn của Trình Đẳng trong những năm qua.
Trên mặt vé in những tấm ảnh khác nhau của Trình Đẳng qua từng giai đoạn, từng chiếc bay xuống từ kẽ tay anh giống như lật từng trang của cuốn sổ nhỏ, kỷ niệm mười năm trưởng thành của anh từ khi ra mắt cho đến hiện tại.
“Con mẹ nó, em nói cho anh biết, rốt cuộc những tấm vé em giấu trong sổ tay này là của ai?”
“Của tớ.” Nhậm Kha cưỡng ép bản thân phải nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô cụp mắt, nhìn đống vé nằm ngổn ngang ở cửa, giọng khẽ run, lạnh nhạt nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nguoi-noi-yeu-toi/3316399/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.