“Là ai đang gõ cửa sổ phòng em
Là ai đang lướt nhẹ phím đàn
Khoảng thời gian bị lãng quên ấy
Dần dâng trào trong tâm khảm em
Cảnh ký ức lạc quan ấy
Nhẹ nhàng phiêu nổi trong đầu em”
……………………………………..
Ngoài cửa sổ phảng phất như có tiếng mưa, kì thực thành phố vào thu rấtít khi mưa, nhưng trên cửa sổ có đôi chút âm thanh, có lẽ là gió.
Thủ Thủ cảm thấy mình sắp ngủ rồi, uể oải nhìn quanh, trên tường từngkhối từng khối hình kim tự tháp cách âm bằng xốp, giống như một loại kẹo sô cô la hay ăn lúc nhỏ, từng ô từng ô, nhô lên góc nhọn nhỏ xíu, vàomiệng lại ấm mềm, còn kèm theo ca cao béo ngậy trắng muốt như tuyết.
Kỷ Nam Phương ngồi một đầu sô pha, châm 1 điếu thuốc, sương khói nhàn nhạt tỏ khắp lan ra, ánh mắt anh có chút lơ lửng bay bay.
“Anh nhất định đang nhớ người tình cũ rồi.” Thủ Thủ ý hơi cảm thông, bộ dạng lại có phần thổn thức: “Bài hát này thật rầu rĩ.”
Cả tối này chính xác có chút trầm mặc, nhưng vừa nghe cô nói thế, mặt anh dở khóc dở cười: “Em nói vớ vẩn cái gì đấy?”
Lò sưởi rất ấm, cô vốn kéo lệt xệt đôi dép lê của anh, to quá, toàn tuột ra, cuộn tròn chân lại, lún trong sô pha: “Anh em mỗi lần nhớ đến chịấy, đều nghe một đĩa than, tên là《Kinderspiele》, anh ấy gặp chị kia ởHông Kông, lúc đó anh em đang bới đĩa trong cửa hàng, anh em và chị ấynhìn trúng đĩa này, giằng co mãi không thôi, đến chủ cửa hàng cũng chịuthua, sau cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nay-kiep-nay/95236/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.