Một cảnh này đã dọa tôi thật sự, tôi chạy vội lại đỡ lấy ông, liên tục gọi ông nhưng không có phản ứng gì, chỉ thấy cả người ông trở nên cứng đờ, mắt trợn ngược. Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự rất sợ, sợ ông sẽ bỏ tôi đi theo mẹ tôi, tới lúc ấy tôi biết phải đối diện thế nào với những lời buộc tội và ân hận đây? Mặc dù tôi giận ông, tôi chưa thể tha thứ cho ông vì những gì ông gây ra, nhưng trên đời này tôi làm gì còn ai là người thân của mình nữa đâu cơ chứ.
Suốt quãng đường đi đến bệnh viện, bố tôi không hề phản ứng, nhịp tim vô cùng yếu. Đến khi đưa vào phòng cấp cứu, sắc mặt bác sĩ ai nấy cũng nặng nề, trái tim tôi lại bị đánh thẳng một trùy, đau đến mức nghẹn thở. Mọi thứ đáng lẽ không nên như thế này, mọi thứ phải chạy theo hướng khác chứ không phải là diễn biến tồi tệ như thế này, tại sao không để cho tôi giải thích với bố tôi cơ chứ? Chỉ một phút thôi mà?
Ngồi phịch xuống dưới ghế, tôi đưa đôi mắt thất thần của mình lên nhìn chiếc đèn led trước cửa hiện lên màu đỏ, bàn tay siết chặt đến đau buốt. Đây là lần thứ 3 tôi đối diện với nó, mỗi lần đều mang theo tâm trạng ngàn cân treo sợi tóc, dù đã cố gắng tự nhủ bản thân không được nghĩ nhiều, nhưng lại không thể không nghĩ tới những thứ tiêu cực. Liệu bố tôi có giống như Vỹ, vượt qua tử thần để ở lại với tôi không, hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nay-khong-doi/2526213/chuong-30.html