Giờ này, khi cả lớp đã ra chơi. Riêng tôi thì vẫn nằm gục trên bàn để ngủ. Sau mọi chuyện xảy ra vào sáng nay, tôi không còn mặt mũi nào để nói chuyện với bất cứ ai nữa. Lúc nào cũng vậy, tôi luôn hành động trước khi suy nghĩ. Chỉ sau đó rồi mới thấy mình điên khùng, ngu ngốc. Dù không ngẩng mặt lên nhìn nhưng tôi biết Nhất Kha luôn nhìn tôi và cười thầm.
Sáng nay, nếu Đạt không xuất hiện tiếp sau đó thì có lẽ Nhất Kha vẫn sẽ đứng im để tôi trút nỗi buồn. Dù cả hai đứa con trai đó không ai nói gì nhưng tôi biết tụi nó nghĩ điều gì về tôi. Thế cũng tốt, có những chuyện không nên nói ra và từ từ nó cũng sẽ trôi vào quá khứ. Đám học sinh ồn ào ngoài kia khiến tôi không thể ngủ được một chút nào. Gió man mác thổi qua khung cửa sổ, đầu tóc tôi giờ chắc cũng rối bù xù rồi nhưng tôi mặc kệ. Thế nhưng chỉ vài phút sau đó, Nhất Kha đã đến kéo ghế ngồi đối diện với tôi. Nghe tiếng động, tôi ngẩng đầu lên nhìn. Bắt gặp ánh mắt của cậu ấy nhìn, tôi nhỉ nhếch môi cười lại. Vuốt mặt cho tỉnh ngủ. Tôi ngồi thẳng dậy để nói chuyện với cậu ta. Nhất Kha vẫn giữ nụ cười trên môi, cậu chỉ tay lên đầu tôi:
- Cứ như mới vừa đi đánh nhau về ấy, cậu để như vậy từ sáng đến giờ đấy hả?
Tôi đưa tay sờ lên đầu, nhưng giữa chừng tôi lại đặt tay xuống bàn lại. Cười nhẹ:
- Mặc kệ nó đi. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-phuong-no/2570446/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.