Thế giới này thật sự tàn nhẫn, ít nhất là đối với tôi. Buổi tối hôm đó thật sự là buổi tối mà tôi phải đổi lấy mấy năm tuổi thọ của mình cho nó. Anh Win cứ thế giao phó mọi chuyện ở nhà cho tôi xoay sở còn mình thì vui vẻ over night. Thật ra, bình thường cô chú đều đi làm từ rất sớm và về nhà rất trễ, nên cũng chẳng mấy khi biết được anh Win có về nhà hay không. Tôi cũng cứ nghỉ thế nên không mấy bận tâm bằng câu chuyện tỏ tình của mình. Ấy vậy mà đột nhiên, ngày hôm ấy như sự sắp đặt của thượng đế. Cả hai người ấy về nhà vào lúc bốn giờ chiều. Lúc ấy tôi mới nhận ra, hôm nay là chủ nhật. Có lẽ hai người cũng muốn có cho mình một ngày để nghỉ ngơi. Tôi vò đầu bứt tai không biết phải nói gì về việc vắng nhà của anh Win. Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một lý do vô cùng hoàn mỹ.
Đón cô chú bằng nụ cười không thể tươi hơn ở cửa nhà. Chú Sỹ vui vẻ xoa đầu tôi rồi nói:
- Hôm nay chủ nhật mà ZinZin vẫn ở nhà sao?
- Vâng ạ, con chỉ định ở nhà thôi.
Cô Như cười nhẹ:
- Win sắp thi đại học rồi nên chắc không dẫn con đi chơi thường xuyên được nhỉ? Nhưng dù sao cũng sắp hết một năm học rồi. Con cũng phải có bạn bè gì đó để đi chơi đi chứ.
Tôi gật đầu:
- Tất nhiên là có rồi ạ, nhưng hôm nay con cảm thấy không muốn đi chơi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-phuong-no/2570431/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.