Giật mình giữa đêm khuya, căn phòng tối om, đèn trên bàn đã tắt. Tôi không buồn dậy để thắp lại đèn. Không phải vì sợ bóng tối, không phải vì sợ đêm tịch mịch, tôi lấy sự lười biếng để biện hộ cho bản thân, không có lý do gì để thắp sáng gian phòng vốn đã lạnh lẽo từ lâu. Cô đơn, hiu quạnh là những gì trong tôi bây giờ. Cố nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ, nhưng lại mơ hồ nhớ đến Mai Hạ Du, nụ cười của huynh cứ hiện lên trong đầu, quanh mũi còn ngửi thấy hương hoa mai thoang thoảng. Nằm độ khoảng nửa canh giờ, tiếng chim ăn đêm giật mình đập cánh vì một hồi sáo văng vẳng xa, hình như từ phía rừng mai đưa lại. Âm thanh trầm bổng, ngân vang sâu lắng. Bất giác tôi bị thôi miên bởi giai điệu đượm một nét buồn mộc mạc của tiếng sáo kia. Vội vã tốc chăn, đi giày, khoác thêm áo choàng, tôi chạy ra khỏi phòng, lần theo tiếng sáo đi đến vườn mai.
Dưới cái mát dịu của đêm, bên gốc mai già, một bóng người ngồi đó, sáo trên tay vừa hạ xuống. Tôi nhận là ngay là huynh, Mai Hạ Du. Huynh luôn như vậy, một thân áo trắng cô độc, lúc nào cũng muốn một mình ôm nỗi niềm tâm sự, chuyện gì cũng một mình tự tìm cách. Tôi nhè nhẹ bước đến bên huynh, ngồi xuống, huynh vẫn không nói nhưng tôi biết huynh đã phát hiện ra tôi lúc tiếng sáo vừa dứt khi nãy. Tôi lên tiếng đánh gãy không khí mất tự nhiên giữa tôi và huynh:
- Ca ca, khuya rồi sao huynh lại ra đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mot-loai-hoa-no/1710002/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.