Khoảng khắc đó Hạ Vũ lại nghĩ đến bố mẹ mình, họ cũng dùng cách đó, cũng câu nói đó “ Đó là ước mơ cả đời của bố mẹ, con sẽ hiếu cho bố mẹ phải không?”
Dù không muốn nhưng trước sự nài nỉ đó, Hạ Vũ cũng không thể làm gì được, cô ấy đành chấp nhận để cho cô Trang đi theo đuổi thứ được gọi là ước mơ cả đời của cô ấy.
Vậy nên trong buổi tối hôm ấy cô Trang đã dọn đồ và bay sang Nhật trong đêm để lại Hạ Vũ và Duy Anh lại. Một lần nữa Hạ Vũ lại có cảm giác như là bản thân đang bị bỏ rơi vậy.
Trong khi Hạ Vũ đang chìm vào những suy nghĩ đó thì Duy Anh bỗng cất tiếng nói: “ Cậu thật nhu nhược, sao lại dễ dàng để cho bà ấy đi như vậy chứ?”
Hạ Vũ tức giận nói: “ Sao cậu không làm gì đi?”
- “ Sao lại đổ lỗi cho tôi chứ?”
- “Tôi có thể làm được gì đây?”
- “ Cô ấy nói đó là ước mơ cả đời của cô ấy mà. Tôi cũng có muốn vậy đâu.”
- “Cô ấy là mẹ của cậu cơ mà, sao cậu không thuyết phục cô ấy ở lại mà lại bảo tôi”.
- “Cậu tưởng tôi muốn ở chung với cậu lắm à?”
Duy Anh cảm thấy khó xử không biết giải thích thế nào.
Duy Anh nói: “ Ý tôi không phải như vậy, tôi không định đổ lỗi cho cậu”
Nhưng lời nói vụng về đó không đủ xoa dịu đi con tức giận lúc đó của Hạ Vũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-meo-xe-duyen/2760776/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.