Cuối cùng Hạ Vũ và Duy Anh ai về phòng nấy. Sau khi về phòng Hạ Vũ nghĩ: “ Tính ra cái tên đó cũng không đáng ghét đến vậy.”
Nhưng Hạ Vũ lại nghĩ: sao tự dưng mình phải ở cùng nhà với một thằng con trai, có mỗi một nam một nữ chung một nhà quả thật bất tiện thật,… Phải tìm chỗ khác ở tạm thôi. Ấy nhưng mà mình đã làm thủ tục chuyển trường đến đây rồi, phải làm sao đây trời … Hay mai mình gọi điện hỏi mẹ nhỉ?
Hạ Vũ: “ Cứ chốt vậy đi mai mình sẽ nói chuyện với mẹ”.
Chợt cô ấy nhận ra bây giở ở bên Mỹ là ban ngày mà. Hạ Vũ quyết định gọi cho mẹ, nhưng trước khi gọi cô ấy muốn xin phép Duy Anh trước đã. Hạ Vũ nghĩ: dù sao thì mình cũng đã đến đây không thể bỏ đi mà không nói lời nào được.
Vì vậy Hạ Vũ đi đến phòng Duy Anh.
Cô ấy gõ vào cánh cửa phòng Duy Anh: “Cốc cốc”.
Đợi một lúc không thấy ai trả lời. Hạ Vũ liền hỏi: “cậu có ở trong đó không Duy Anh?”
- “ Duy Anh! Tôi vào được chứ?”
Cánh cửa phòng mở ra là cảnh tượng Nguyễn Trần Duy Anh đang mặc áo, có vẻ cậu ấy vừa tắm xong.
Duy Anh: “ Cậu cậu..."
Quá bất ngờ Hạ Vũ liền hét lên: “Aaaa”. Và quay mặt đi.
Duy Anh quá đỗi bất lực ném chiếc áo về phía Hạ Vũ và nói: “ Cậu hét cái gì chứ?”
Hạ Vũ: “ Áo của cậu đi đâu rồi hả? Tên BIẾN THÁI!!!”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-meo-xe-duyen/2760775/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.