Ăn xong, Thẩm Sơ Ý và Phương Mạn đi mua trà sữa uống.
Chờ hai người họ đi rồi, Tiêu Tinh Hà mới khoác vai Lương Tứ: "A Tứ ơi, anh Tứ à, nể tình tôi đã gọi cậu là anh, cậu hãy khai thật cho tôi biết đi! Cậu ra mặt cho Thẩm Sơ Ý có phải chỉ vì thấy bất bình nên mới giúp không?"
Câu hỏi của cậu ấy vô cùng ám muội.
Trước đây Tiêu Tinh Hà cứ đinh ninh rằng sở dĩ Lương Tứ và Thẩm Sơ Ý thân thiết với nhau là do cùng sống dưới một mái nhà, bởi vậy cậu ấy chẳng mấy bận tâm đến hành động Lương Tứ đưa cốc nước cho Thẩm Sơ Ý trước đó của anh.
Nhưng sự việc diễn ra hôm nay đã khiến Tiêu Tinh Hà nhận ra điều khác thường.
Lâm Văn Long đúng là bố láo, đáng ăn đòn thật nhưng không đến nỗi phải bị ăn đánh tàn nhẫn như thế, cậu ấy ngồi cạnh nghe thấy âm thanh ấy mà cũng vô thức sờ trán mình nữa là.
Lương Tứ quay mặt sang một bên, liếc xéo cậu bạn.
Tiêu Tinh Hà: "Cậu đừng chỉ nhìn tôi thế, trả lời tôi cái đã."
Lương Tứ: "Có gì đâu mà trả lời."
Tiêu Tinh Hà:???
Có gì đâu mà khó trả lời? Có gì trả lời nấy đi ba!
Mãi đến khi rời khỏi phố ăn vặt đã khá lâu, Tiêu Tinh Hà mới muộn màng nhận ra liệu có khi nào tên Lương Tứ này không còn gì để phản bác nên mới không phủ nhận không?
Đồ chó đẻ!
Trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mat-chay-bong/3469247/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.