Pt.11
Tống Triết bày ra vẻ mặt không thể tin nổi:
“Vậy mà trước đây tôi còn thích cậu…. Tô Mộ An, cậu thật đáng sợ.”
“Làm phiền tránh đường.”
Trình Phong không biết đến từ lúc nào.
“Tôi và An An còn có việc, cậu nói xong rồi thì mời đi cho, mà chưa xong cũng đừng nói nữa, chúng tôi không có nhiều thời gian.”
“...”
Tống Triết ngơ ngác.
Tôi còn chưa kịp nắm bắt tình hình thì Trình Phong đã vỗ nhẹ lên đầu tôi, nói:
“Bố mẹ còn đang đợi ở nhà.”
À, đúng rồi, hôm nay tôi còn có hẹn đến nhà cậu ăn cơm…
Nhưng mà câu này nghe có vẻ không đúng lắm…
Trên đường đi, tôi một mực đòi vào trung tâm thương mại mua chút quà.
Một mặt vì không muốn đi tay không, một mặt vì muốn bày tỏ lòng biết ơn đối với sự giúp đỡ của hai bác ngày hôm ấy.
Trình Phong càm ràm hai câu, cuối cùng cũng để tôi tuỳ ý lựa chọn.
Đến lúc tôi đã xong xuôi vẫn thấy cậu đang nghiên cứu gì đó.
“Cậu mua gì đấy?”
“Đồ ăn vặt.”
“...”
Đã lớn chừng này rồi…
Về đến nhà Trình Phong, hai bác đều vô cùng phấn khởi.
“An An đến rồi hả? Mau vào đây! A Phong nói cháu thích nhất cá chua ngọt, bác làm sắp xong rồi.”
Trình Phong làm sao biết được cả sở thích này.. đầu tôi ong ong cả lên, nhưng vẫn vội vàng chạy vào muốn phụ một tay.
“Bác gái, để cháu giúp bác.”
“Hai đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mai-moi-den-ngay-cau-chia-tay/2954525/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.