Linh Nhi mở mắt nhìn lên thấy Mạnh Kỳ kéo mình đi. Nàng mừng rỡ như sống lại cứ nghĩ thật may mắn có y xuất hiện lúc này. Nhưng niềm vui được bảo vệ biến mau khi y giận dữ kéo nàng vào một góc hẻm vắng vẻ.
Bên ngoài hẻm còn ồn ào dòng người qua lại mua vui trong cơn say bí tỉ. Hai bên tường hẹp hẻm này cũng chính là sau bếp của tửu lâu đấu lưng vào nhau. Nhà bếp có cửa sổ cao hai trượng sáng đèn tỏa khói thức ăn nghi ngút trên đầu cả hai.
Linh Nhi đứng run rẩy, lưng tựa vào tường sau mới có thể tự đứng trên đôi chân mình. Ban nảy nàng đã sợ lắm rồi, giờ nhìn Mạnh Kỳ chống tay vào kiềm nàng lại, tuấn nhan vốn lạnh nhạt đã hoàn toàn ngập trong giận dữ càng làm tâm nàng kinh hoảng.
Tay y đấm mạnh vào tường kế má nàng khiến gạch nứt một mảng, Linh Nhi chỉ biết nhắm chặt mắt nghe la…
- Muội nghĩ có một thân võ nghệ đầy mình hay sao? Ngoan ngoãn nghe lời quản thúc đưa về thì có xảy ra chuyện như thế đâu? Đã lớn như vậy sao vẫn ngốc nghếch khiến người ta không thể nào an tâm được!?
Linh Nhi hé mắt nhìn Mạnh Kỳ thở rất giận – rất giận nhưng đồng thời nàng cũng phát hiện ra nàng làm gì trong xưởng y đều biết. Vậy là Mạnh Kỳ xuất hiện cứu nàng cũng không hề trùng hợp. Linh Nhi lên tiếng cũng nhỏ xíu có lẽ vì sợ y…
- Huynh theo Linh Nhi sao?
Nàng còn hỏi với bộ mặt ngây ngô như vậy, dáng vẻ thập phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-loan-nghich-luan/1537871/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.