Khoảng hơn 2 ngày sau thì Doãn Ngọc cũng tỉnh lại. Vừa lúc Thế Minh cũng vừa bước vào. Mặt cũng chả có biểu cảm nhưng giọng nói cũng dịu dàng hơn những lần trước.
“ Tỉnh rồi? Ăn gì không? “
“ Em…em không đói.”
“ Cũng ăn. “
Không biết hỏi cô chi rồi tự quyết xuống nhà lấy một tô cháo đã nấu sẵn cùng với thuốc mà Dì Hồng đã kê lên phòng.
“ Tự ăn được không? "
" Được, em tự ăn được. "
Nhận tôi cháo nóng từ tay anh, tay run run múc cháo chưa nhấc lên được mấy lại rơi xuống, âm thanh leng keng va đập khiến người nào đó khó chịu giật lại tô cháo, múc một muỗng thổi vài cái lại đưa ra trước miệng, mắt nhếch lên ý bảo người kia há miệng.
" Em tự ăn được. "
" Tôi bảo há miệng. "
Sợ không vừa lòng anh lại bị đánh mắng có khi lại khỏi ăn không chừng nên đành ngoan ngoãn há miệng anh ăn. Ăn được lưng chừng nữa tô lại không ăn nữa.
" Em không ăn nỗi nữa. "
Thế Minh cũng không ép, gật đầu cất đi. Xong liền đưa thuốc bảo Doãn Ngọc mau uống rồi nghỉ ngơi. Người nhỏ cũng nhanh chóng làm theo. Do trong thuốc có thuốc ngủ nên khi vừa thắm mắt cô cũng đã không mở nỗi trực tiếp ngủ thiếp đi.
Người trên giường đã ngủ say thì anh cũng nhanh chóng ra khỏi phòng. Dọn dẹp đôi chút rồi đi đón Thế Tuân tan học trở về.
Vừa đến trường đã thấy cậu đợi sẵn. Thế Tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809904/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.