An Nhược Thần ngồi yên, cúi đầu, quả nhiên thấy tướng quân trợn mắt nhìn nàng.
"Càng ngã càng phải học." Long Đại nói.
An Nhược Thần đỏ mặt, nàng đâu có cố ý ngã chứ, chỉ là có hơi kích động thôi mà. Hơn nữa bây giờ cúi đầu là thấy tướng quân, chút kích động ấy lại trở nên lớn hơn. Lại còn có thể trông xuống tướng quân nữa chứ.
An Nhược Thần nhìn đến mấy lần, vừa nhìn vừa không nén được cười.
Dáng vẻ tướng quân ngước mặt trông thật là đẹp mắt.
"Ngồi thẳng rồi cười, nếu không ngã thật đấy." Long Đại giáo huấn nàng.
"Không sợ." Nàng vẫn cứ cười, nếu ngã thật thì ắt hẳn tướng quân sẽ đỡ nàng.
"Không biết chắc đâu."
"Cái gì?"
"Không nghe lời mà ngã thì ta sẽ không đỡ cô. Gãy chân rồi cô mới nhớ lời dạy dỗ." Long Đại bình tĩnh nói.
Nụ cười của An Nhược Thần cứng lại, không nhịn được mà bĩu môi, tướng quân lại dọa người ta rồi. Suýt nữa đã quên cái sở thích này của tướng quân.
An Nhược Thần hắng giọng, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngồi thẳng.
Long Đại khoát tay, để phu xe lui xuống. Hắn dắt dây cương, kéo con ngựa bước đi chậm rãi. Ngựa vừa cử động, An Nhược Thần ở trên lưng ngựa đã bắt đầu lắc lư, nàng căng thẳng nắm chặt yên ngựa, đi được một lúc, quen với dao động, lúc này mới thả lỏng được.
"Sau này Chiến Cổ thuộc về cô, cô nhớ ngày ngày phải chăm sóc nó, học cách lo liệu." Long Đại dắt ngựa đi, nói cùng nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lan-gap-lo-ben-duyen/2247572/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.