Tịnh Duyên sư thái nhìn cửa trắc viện, rồi xoay người đi về tiền viện. Tôi muộn cùng ngày, sau khi Tịnh Duyên sư thái tiễn hương khách cuối cùng đi thì đến cây táo cạnh vườn rau lấy thư trong lồng đèn, trong thư viết tên người và thời gian, đây là nhiệm vụ giao cho bà.
Tịnh Duyên ngồi trong phòng nhìn thư rất lâu, cảm nhận rõ từng chút mùi vị trong lòng. Hình như đã lâu lắm rồi chưa giết người, bà cảm thấy không được thoải mái cho lắm, khó chịu khó nói ra. Bà ta đốt thư đi, rồi cầm kiếm ra cẩn thận lau chùi.
Chỉ là sau khi giết người, lại có cảm giác khó chịu khác.
An Nhược Hi chạm mặt An Nhược Thần tại tửu lâu Chiêu Phúc. Đây là lần đầu tiên hay người gặp nhau từ sau sóng gió ở Lưu phủ.
An Nhược Hi nhìn có vẻ căng thẳng, An Nhược Thần nhìn nàng ta, đầy ung dung thản nhiên. Đối với muội muội này, nàng không thể thả lỏng được. Nhưng nàng lại lợi dụng muội muội, sau tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ, nàng vẫn sẵn lòng giúp muội ta. Không thể nói là tỷ muội tình thâm được, nhưng có lẽ do có ít áy náy.
"Muội vẫn muốn gả đến quận ngoài phải không?" An Nhược Thần hỏi.
An Nhược Hi gật đầu, lại còn nói câu giận dỗi, "Nhờ tỷ ban tặng, danh tiếng của ta ở trong thành Trung Lan đã lớn hơn chút rồi."
An Nhược Thần ngấp ngụm trà, thật sự không muốn so đo cùng nàng ta. Nàng nói: "Chuyện lão bản nương tửu lâu Chiêu Phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lan-gap-lo-ben-duyen/2247570/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.