Cố Hiểu Thần choáng váng, động tác rửa bát cũng chợt khựng lại. Tiếng nước chảy vẫn róc rách, cô cầm bát, lông mày chợt cau lại, kiên quyết nhẹ giọng nói, “Không được.”
“Ha ha.” Tiếng cười của anh lại vang lên bên tai cô, thật trầm thấp.
Hơi thở phun ra đó khiến toàn thân cô chợt kinh sợ.
“Em muốn rửa bát.” Cơ thể Cố Hiểu Thần đã cứng đờ, ngại ngùng nói. Lúc này, cô còn có chút sợ anh sẽ lại đột ngột làm ra chuyện gì đó với cô. Ký ức lần trước quá đáng sợ, khiến cô mỗi lần nhớ đến đều vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi. Cho nên mỗi khi ở gần anh, cô thậm chí sẽ theo bản năng đều chùn bước.
Hai cánh tay hơi siết chặt, Ngũ Hạ Liên thấp giọng nói, “Anh đảm bảo sẽ không chạm vào em.”
Trong lòng Cố Hiểu Thần hoài nghi, anh buông tay, dựa vào cửa bếp nhìn cô. Cô rửa chén xong, quay lại liếc về phía anh. Hai tay anh khoanh trước ngực, ánh mắt như bó đuốc, chỉ nhìn cô nhìn cô và nhìn cô, một câu cũng không nói. Cô phân vân do dự, không biết nên làm thế nào.
“Đi tắm. Thời gian không còn sớm nữa.” Anh lên tiếng thúc giục, không cho cô từ chối.
“Thật sự sẽ không làm loạn chứ?” Cố Hiểu Thần vẫn còn do dự, không nhịn được hỏi.
“Uh.” Anh đáp bằng âm mũi, nhưng có chút không tự nguyện.
Cố Hiểu Thần nghe ra sự miễn cưỡng của anh, lần nữa hỏi, “Thật chứ?”
“Ừ--------" Âm cuối của anh kéo dài, mày kiếm chợt nhướn lên, vô cùng trẻ con.
Cố Hiểu Thần nghĩ đến những lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042985/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.