Trong tiềm thức Cố Hiểu Thần như nghĩ đến cái gì, ngây thơ bị anh lừa bịp, vội vàng lắc đầu, “Không đói nữa, không đói nữa. Em không đói nữa.”
“Thật sao?” Anh lại cắn tai cô, khiến cô vừa nhột vừa xấu hổ.
Ngũ Hạ Liên nắm lấy vai cô, đem cô quay về phía mình. Cô không dám nhìn anh, khuôn mặt đỏ ửng, cúi đầu ấp úng nói, “Thật sự không đói.”
“Không đói? Mười mấy tiếng không ăn gì, em cũng không đói?” Ngũ Hạ Liên làm ra vẻ nhướn mày chế nhạo.
Cố Hiểu Thần ngây người, lúc này mới biết anh là đang trêu chọc cô. Liền xấu hổ muốn đào một cái lỗ rồi tự mình nhảy xuống nhưng lại không được. Cô bị giam giữa hai cánh tay anh, trái cũng không được, phải cũng không xong.
Chỉ còn cách đổi lời, u sầu muốn chết, “Ý em là bụng đói, không phải…………”
“Không phải cái gì?” Anh trêu chọc.
“Không phải…….” Không biết phải diễn tả những từ tiếp theo như thế nào, cô đột nhiên không nói nên lời.
“Ha ha.” Ngũ Hạ Liên rất không cho cô mặt mũi, cười phá lên, anh ôm cô vào lòng, nhẹ xoa lưng cô. Tai cô kề sát vào ngực anh, tiếng cười của anh dường như từ trong cơ thể phát ra, truyền vào tai cô. Nâng khuôn mặt cô lên hôn, khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra vẻ mê người, lời nói mang theo hai nghĩa, “Cho em ăn no rồi, mới có thể cho anh ăn no.”
Mặt nhanh chóng đỏ bừng lên sắp nổ tung, cô giống như quả bóng bay nhẹ nhàng vô lực.
Lập tức ra lệnh cho người mang một bữa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042943/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.