Cố Hiểu Thần đứng trước mặt anh, cúi đầu nhìn nền gạch đại sảnh sáng loáng, nhẹ giọng chối từ, “Em……….. em có thể không đi được không?”
“Em nói gì?” Lông mày Ngũ Hạ Liên cau chặt, trầm giọng hỏi ngược lại.
“Em không muốn đi.” Cô cắn môi, thì thào nói.
Ngũ Hạ Liên chợt thấy không vui, trong ngực cảm thấy một trận bức bối, nghĩ đến người phụ nữ này sao không cho anh chút mặt mũi nào. Các cô nhân tình kia của anh, đâu có người nào giống như cô? Khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, thản nhiên nói, “Cố Hiểu Thần, đừng đánh giá quá cao bản thân mình, đi hay không đi không phải do em quyết định. Còn gọi điện, có gọi hay không thì tuỳ em.”
Nói xong, Ngũ Hạ Liên đi thẳng vào phòng chờ sân bay.
Đừng đánh giá quá cao bản thân mình. Lời nói của anh vang vọng bên tai.
Cố Hiểu Thần đứng yên tại chỗ, anh đã đi qua bên người cô, thân hình cao gầy của anh đã bước vào đến cánh cửa cảm biến tự động, ngồi vào dãy ghế chờ.
Sáng sớm bị anh bảo đến thì đến, bảo đi thì đi, Cố Hiểu Thần giống như một con rối bị anh tuỳ ý giật dây điều khiển. Lúc này lập tức hiểu ra anh là muốn dẫn cô đi nghỉ phép, cô không hề có cảm giác vui vẻ phấn khởi gì. Không biết phải làm thế nào, trong đầu đột nhiên nghĩ đến mấy cô nhân tình của anh. Đã biết rõ không thể mơ mộng, không thể ảo tưởng, không thể như vậy………. nhưng, trong lòng có chút chua xót.
Cô chỉ là một tình nhân bí mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042942/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.