Ngũ Hạ Liên nhìn thấy động tác lùi bước của cô, đáy mắt thâm sâu xẹt qua một tia âm u lạnh lẽo. Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đó vẫn không gợn sóng như trước dịu dàng chứa nụ cười, nụ cười đó khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy rùng mình khó hiểu.
Anh ngửa đầu uống một hớp rượu, trầm giọng nói, “Đứng ở đó làm gì.”
Đối mặt với sự khác thường của anh như thế này, Cố Hiểu Thần kinh hoàng lo sợ.
Cô lập tức thay dép của mình, xỏ dép lê. Nhưng tay nắm chặt túi đeo, giống như đang cho mình thêm dũng khí đối mặt.
Trong một tích tắc, đầu loé ra vô số ý nghĩ.
Cố Hiểu Thần còn chưa quay đầu nhìn về phía anh, tâm trạng còn đang bồn chồn, muốn nói gì đó, “Buổi tối hôm nay, tôi cùng……..”
“Ăn gì chưa?” Anh cắt ngang lời nói của cô, đột nhiên hỏi, không có ngọn nguồn gì cả.
Cố Hiểu Thần tròn mắt, giống như binh lính luôn nói sự thật, cô nói ra các món đã gọi.
“Ăn cơm xong còn đi đâu.” Anh giống như đang nói chuyện tán gẫu, đó hoàn toàn là thái độ thờ ơ đơn thuần không câu nệ.
Giọng nói của Cố Hiểu Thần nhẹ đi mấy phần, “Sau đó đi uống cà phê, chúng tôi…….”
“Choang-----------” Ly rượu nát vụn trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Cố Hiểu Thần giật thót mình, một ít dịch rượu màu đỏ văng trên nền nhà màu đen. Mà mảnh thuỷ tinh của ly rượu ở dưới ánh đèn, loé lên tia sáng mờ ảo, dịch rượu đỏ còn sót lại giống như màu máu đỏ tươi. Ánh sáng vàng nhạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042905/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.