Quản lý của nhà hàng đích thân xin lỗi từng vị khách một, bởi vì thời gian còn sớm, nên khách dùng bữa trong nhà hàng không nhiều. Thêm nữa miễn phí dùng bữa ở nhà hàng trong vòng ba tháng, quả thực khiến người ta động lòng, cớ sao mà không tự nguyện.
Thẩm Nhược xì xầm nói nhỏ, “Ai mà phô trương như vậy nhỉ. Bao trọn thì không nói, lại còn miễn phí ba tháng tiếp theo.”
Trong đầu Cố Hiểu Thần nảy ra một đáp án nào đó.
Nhất định là anh ấy. Là Ngũ Hạ Liên.
Anh ấy đang cảnh cáo cô.
Cố Hiểu Thần ngồi trên ghế, cả người đột nhiên cảm thấy thấp thỏm bất an. Cô đi đến đâu cũng không thoát khỏi anh ta.
“Xem ra ba tháng tới, hai vị đều không có cơ hội mời tôi ăn cơm rồi.” Từ Chí Minh trêu chọc, một đôi mắt sắc sảo lướt qua Thẩm Nhược rồi liếc về phía Cố Hiểu Thần.
Thẩm Nhược cầm khăn ăn lên lau miệng, cười nói, “Vậy thì cũng không phải. Chúng ta có thể đến nhà hàng khác. Chẳng qua bây giờ nên làm thế nào? Bữa cơm này mới ăn được một nửa, thật là cụt hứng.” Cô nghĩ một lúc, lại mở miệng đề nghị, “Hay là như thế này đi, chúng ta đi uống cà phê được không.”
Trong quán cà phê có món ngọt, cũng có thể lấp đầy bụng.
“Được.” Từ Chí Minh không có ý kiến khác, đặt dụng cụ ăn xuống.
Thẩm Nhược quay đầu nhìn Cố Hiểu Thần, nhỏ tiếng hỏi, “Hiểu Thần, cậu cảm thấy thế nào?”
Cố Hiểu Thần hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn Thẩm Nhược. Cô nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Nhược,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042904/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.