Cố Hiểu Thần còn đang chìm trong hồi ức, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt của cô có chút ửng đỏ vì bị gió lạnh thổi vào. Ánh mắt hoang mang trống rỗng, giống như đang nhìn Châu Thành Trạch, lại giống như đang nhìn xuyên qua anh. Lúc này rất yên ắng, tiếng gió thổi gào rít, xen lẫn giọng nam trầm thấp mơ hồ cứ như từ trong hư vô truyền đến.
“Nhưng tôi lại nhớ rất lâu.” Châu Thành Trạch chăm chú nhìn cô nói.
Ánh mắt mờ mịt có một chút tiêu cự, vẻ mặt Cố Hiểu Thần lộ ra một sự nghi ngờ.
Thân hình cao thẳng của Châu Thành Trạch đứng trước mặt cô, trong tay buông thõng vẫn kẹp điếu thuốc, khói thuốc bị gió thổi đi. Anh lại mở miệng, không nhanh không chậm nói, “Chiếc đồng hồ kim cương đó đã tìm được rồi.”
Sau khi Lâm Phân gả vào Châu gia được một năm, người giúp việc trong lúc thu dọn phòng để quần áo của Châu Thành Trạch đã tìm thấy chếc đồng hồ kim cương phủ đầy bụi nằm trong khe giữa các lớp của vali da. Người giúp việc nhìn thấy đồng hồ kim cương vô cùng quý giá, liền không dám vứt đi, càng không dám lấy làm của riêng. Bèn chạy xuống dưới lầu, giao cho quản gia.
Đúng lúc, anh vội vàng trở về Châu gia.
Lúc anh nhìn thấy chiếc đồng hồ kim cương đó, trong đầu liền hiện ra một đôi mắt ẩn nhẫn quật cường. Ngay cả khi qua thấu kính, vẫn rất rõ ràng và sống động.
Trong ba năm sau đó, Châu Thành Trạch rất muốn nói gì đó. Kiêu ngạo như anh, đối với chuyện chiếc đồng hồ đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042899/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.