Ngồi xe buýt đến Công ty Ngũ thị, Cố Hiểu Thần cầm túi xách từng bước từng bước đi về phía trước.
Bỗng, phía sau vang lên tiếng gọi của thanh lãng của đàn ông, “Hiểu Thần.”
Cố Hiểu Thần ngừng bước chân, quay đầu nhìn, thì thấy Ngôn Húc Đông ở trước mặt đang đi về phía cô. Anh một thân tây trang phẳng phiu, một tay nhét vào túi quần, trạng thái rất ung dung phóng khoáng. Bởi vì ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt nên đôi mắt hơi nheo lại, tóc đen ngắn cũng được phủ ánh vàng.
Đầu đông se se lạnh, nụ cười của anh giống như ánh nắng mặt trời, chiếu rọi lên Cố Hiểu Thần.
“Quản lý Ngôn.” Chờ anh đến trước mặt cô, Cố Hiểu Thần cười chào.
Ngôn Húc Đông đối với cách gọi này dĩ nhiên không hài lòng, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Anh đứng trước mặt cô, trầm giọng nói, “Bây giờ còn chưa vào công ty, anh và em chính là bạn bè. Có thể đừng gọi quản lý Ngôn được không?”
Cố Hiểu Thần giật mình, nghĩ đến quen biết đã lâu như vậy, tiếp tục xa lạ nữa cũng không tốt.
Nên cô gật đầu.
Nhưng lại nhận ra có vấn đề, cô phải gọi anh như thế nào?
Cố Hiểu Thần bỗng nhớ đến câu nói đùa của Ngôn Húc Đông lúc trước, anh nói cô gọi anh là “Ngôn đại ca”, nhưng cách gọi này dường như quá thân thiết.
Cô thực sự không gọi ra miệng được.
“Anh cũng gọi em là Hiểu Thần rồi, em cũng trực tiếp gọi tên anh đi.” Ngôn Húc Đông không nhanh không chậm nói, nhưng đáy mắt loé qua một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042893/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.