Ngũ Hạ Liên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đeo ôm lấy đôi chân thon dài của anh. Anh ngồi tuỳ ý, dáng vẻ tiêu sái. Tóc đen rậm rạp che phủ mắt chim ưng nhưng lại lộ ra một chút ánh sáng rạng rỡ, loá mắt. Anh im lặng rũ mắt, một tay rút ra một điếu thuốc lá trên bàn trà lên, một tay bật lửa châm thuốc rồi hút.
Mùi thuốc lá thoang thoảng bay đến, Cố Hiểu Thần ngây ngốc nhìn anh, nhất thời không kịp hoàn hồn.
“Anh hỏi em đã đi đâu.” Ngũ Hạ Liên chậm rãi ngẩng đầu lần nữa nhìn cô, giọng nam se lạnh chất vấn.
Cố Hiểu Thần gấp rút hoàn hồn, cắn môi nhẹ giọng nói, “Em và bạn ra ngoài ăn cơm.”
“Bạn nào?” Anh tiếp tục truy hỏi, hiển nhiên là muốn hỏi ra kết cục.
Cô không muốn nói cho anh biết hôm nay chính là ngày giỗ của cha Cố Thanh.
Đó là bí mật giấu thật sâu trong lòng cô, cô không muốn nói với bất kỳ người nào, càng không muốn người khác dùng ánh mắt tỏ ra quan tâm, thương hại cô. Cô không cần. Nhưng sự gặng hỏi của anh khiến cho Cố Hiểu Thần cảm thấy mình giống như phạm nhân, đã vậy còn nhất định không thể không trả lời.
Tuy rằng cô và anh lúc này có giao ước bằng miệng, nhưng cũng không nói là cô không được phép có việc riêng tư.
Cố Hiểu Thần siết nhẹ nắm đấm, rủ rỉ nói, “Liên thiếu gia, đây là việc riêng của em.”
“Ồ?” Anh tuỳ ý thốt ra một tiếng, ngữ khí như là thờ ơ, như kiểu không quan trọng. Anh phả ra một vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042865/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.