Quả thực anh sẽ không ăn thịt.
Nhưng so với ăn thịt còn đáng sợ hơn.
Trên mặt Cố Hiểu Thần hơi ửng đỏ, lúc này thậm chí còn không có dũng khí để nhìn anh, ngại ngùng nói, “Em chỉ là… đói bụng thôi.”
“Đừng nói với anh, em còn chưa ăn cơm nhé.” Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên trầm xuống, không hài lòng nói.
Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm những ô vuông nền nhà, tiếp tục im lặng.
Ngũ Hạ Liên mạnh mẽ đi về phía cô, nắm cổ tay cô, kéo cô định đi ra khỏi căn hộ. Cố Hiểu Thần nhìn bóng lưng cao lớn của anh, hoài nghi nói, “Liên thiếu gia, đi đâu vậy?”
“Đưa em đi ăn cơm.” Đầu anh cũng không quay lại, tay đã nắm lấy tay nắm cửa.
Cố Hiểu Thần vội vàng nói, “Không cần phiền như vậy đâu. Trễ như vậy rồi. Em có đem theo đồ, có thể tự nấu.”
Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía cô, “Tự nấu?”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần động cổ tay, anh quả nhiên buông tay ra. Cô đi đến phía mấy cái túi, ngồi xổm xuống, lục tìm trong một cái túi nào đó, cô cầm thứ gì trong đó ra, vui vẻ xoay người nói, “Em mang theo một ít trứng, cà chua, mỳ sợi, còn có mấy hộp sữa chua.”
Ngũ Hạ Liên nhìn cô chằm chằm, giọng của anh không nóng không ấm, “Anh đã nói không cần mang theo đồ đạc.”
“Em…” Cố Hiểu Thần căng thẳng nhìn chằm chằm đồ ăn trong túi, nhẹ giọng nói, “Để trong tủ lạnh ở nhà cũng không có người ăn. Lãng phí thì không tốt.”
Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042861/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.