Chương trước
Chương sau
“Quản lý Thịnh ! Xin dừng bước !” Cố Hiểu Thần lao ra khỏi phòng họp, nhìn thấy bóng hình ở ngã rẽ hành lang, vội vã hô to, nhanh chóng chạy đến.
Quản lý Thịnh đanh mặt, nghiêm giọng nói, “Giống như Dương phó tổng đã nói, Vạn Khoa chúng tôi chẳng qua chỉ là một công ty điện tử nhỏ bé, tự nhiên sẽ có công ty khác nguyện ý hợp tác cùng cậu ta, cùng Ngũ thị.”
“Quản lý Thịnh, xin ông đừng tức giận ! Phó tổng tuyệt đối không phải là có ý như vậy ! Vạn Khoa có danh tiếng tốt trong lĩnh vực điện tử. Mấy năm gần đây, Vạn Khoa luôn đứng đầu về điện tử ở Hồng Kông ! Tuyệt đối là một công ty vượt trội ! Đây là chuyện mọi người ai cũng đều biết ! Cũng xin quản lý Thịnh đừng nghi ngờ thành ý của Ngũ thị !”
Những câu nói chân thành và thẳng thắn Cố Hiểu Thần khiến cho lửa giận của đối phương tiêu tan đi chút ít.
“Thư ký Cố, để tôi nói thẳng, tôi nhìn không ra thành ý của Ngũ thị, tôi rất thất vọng.” Quản lý Thịnh trầm giọng nói,
Đột nhiên, phía sau vang lên giọng nam trầm thấp, giống như là mũi tên đâm thẳng vào không trung, “Quản lý Thịnh, tôi đích thân đến thương lượng, đây có được xem như là thành ý không?”
Giọng nói này…
Cố Hiểu Thần sững sờ, nghe thấy quản lý Thịnh gọi, “Hạ tổng?”
Mấy người từ bên người cô nhanh chóng đi qua, đi đến phía trước. Cố Hiểu Thần lúc này mới xoay người, bỗng chốc nhìn thấy thân hình cao to kia. Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh thong thả cùng đối phương trò chuyện đối đáp, ý cười ở khoé miệng hờ hững. Mà bên cạnh anh, trợ thủ đi cùng là thư ký Hạ Viện.
Cố Hiểu Thần đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn anh.
Lúc anh vô thức ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với cô trong khoảng không.
Bỗng, tim giống như bị cái gì đó nện trúng, cô nhanh chóng loạng choạng tầm mắt.
Bởi vì Ngũ Hạ Liên đích thân đến trước, người phụ trách của Vạn Khoa lập tức thay đổi thái độ, vui vẻ tiếp đãi người.
Trong phòng họp, nhóm người Ngũ thị do Ngũ Hạ Liên dẫn đầu cùng với đoàn của Vạn Khoa chính thức thảo luận công việc. Còn Ngũ Hạo Dương – người đáng lẽ phải toàn quyền phụ trách do Ngũ Hạ Liên chỉ định, lại được thư ký Hạ hộ tống về công ty. Cố Hiểu Thần ở lại tiếp tục làm các công việc liên quan. Buổi thảo luận thập phần hài hoà, sau cùng bắt tay kết thúc.
“Hạ tổng, rất vui được hợp tác cùng Ngũ thị.”
“Tôi cũng vậy.”
Quản lý Thịnh muốn đích thân đưa tiễn, Ngũ Hạ Liên lại từ chối ở trước thang máy, “Không cần khách sáo, đến đây là được rồi.”

“Vậy được, Hạ tổng, vậy thì không tiễn nữa.” Quản lý Thịnh thuận theo nói, không cưỡng cầu nữa.
Ngồi xe trên đường về công ty, Cố Hiểu Thần theo thói quen quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phong cảnh dọc đường, toàn bộ đều bị bỏ lại phiá sau.
Chợt, tay anh phủ lên tay cô.
Hành động đột ngột như vậy, nhiệt độ lòng bàn tay trong nháy mắt truyền qua mu bàn tay xâm nhập vào da thịt.
Cố Hiểu Thần cả người cứng đờ, nhưng không dám quay đầu.
Lặng lẽ định đem tay bỏ ra, cô vừa mới có động tác, anh đã thả tay, giống như đùa bỡn, lại giống như giống như không cẩn thận chạm phải.
“Anh…” Cố Hiểu Thần mãnh liệt quay đầu, chỉ thấy khuôn mặt lãnh tuấn của anh có chút dí dỏm. Cô chú ý đến còn có người thứ ba ở đây, lúc này không biết phải nói cái gì mới tốt. Cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như là hờn dỗi.
Về đến công ty, hai người cùng đi thang máy, không có nói bất cứ câu nào.
Bởi vì mỗi lần ở riêng cùng anh, cô đều sẽ cảm thấy căng thẳng? Cố Hiểu Thần vô cùng phiền muộn.
Thang máy đến tầng mười sáu thì dừng lại, Cố Hiểu Thần hơi khom người cúi chào rồi nhanh chóng đi ra khỏi thang máy, lại nghe thấy giọng nam trầm thấp, “Nếu như tôi tặng em hoa hồng và sô cô la, em sẽ bị tôi mua chuộc phải không?”
Cố Hiểu Thần trong nháy mắt đóng băng hoàn toàn, hoang mang quay đầu, lại thấy cửa thang máy từ từ đóng lại.
Thân hình cao to của anh đứng trong thang máy, đường nét khuôn mặt lạnh lùng, kiên định mê người không có một chút thay đổi nào, dường như là người nào đó vừa mới mở miệng nói chứ không phải là anh.
***
Bỏ qua những thứ vừa rồi, Cố Hiểu Thần đi đến văn phòng phó tổng tiến hành báo cáo công việc, “Phó tổng, đàm phán cùng Điện tử Vạn Khoa rất tốt đẹp, sau khi phân loại tất cả các mục dữ liệu sẽ đưa nó cho bên kia xem xét, tuần sau có thể sẽ ký kết hợp đồng.
Ngũ Hạo Dương ngồi trên ghế điều hành, hiếm khi thấy anh ta im lặng như vậy. Đến khi Cố Hiểu Thần nói xong, anh vẫn vẫn không mở miệng.
“Phó tổng?” Cố Hiểu Thần hoài nghi gọi.

“Hạ tổng thật là có tâm, vậy mà lại đích thân xuất hiện đàm phán.” Ngũ Hạo Dương nhìn chằm chằm cô, nhẹ cười một tiếng.
Cố Hiểu Thần đứng ở trước mặt anh, chỉ cảm thấy bầu không khí dần dần ngột ngạt.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạo Dương luôn đùa giỡn với đời nay lại lộ ra sự nghiêm trọng, nhăn mày kiếm, “Tôi không biết cô và anh ta rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng cô không cần dốc lòng dốc sức thay tôi làm việc như vậy. Bởi vì tôi căn bản không cần. Còn nữa, cô nghe rõ cho tôi, đừng mơ đẹp cái gì mà chim sẻ biến thành phượng hoàng, rất nực cười.”
Chim sẻ biến thành phượng hoàng? Cố Hiểu Thần mím môi, cảm thấy một chút nhục nhã và khó chịu.
“Anh ta tuyệt đối sẽ không nhìn đến cô đâu.” Ngữ khí Ngũ Hạo Dương lạnh lùng kiên định lúc này đây cực kỳ giống với người nào đó, trực tiếp đâm về phía cô.
Hít sâu, thở ra.
Lần nữa lại hít sâu, thở ra…
Đến lần thứ ba, Cố Hiểu Thần mới kìm chế được cơn tức giận trong lồng ngực, nhẹ giọng nói, “Lời của phó tổng, tôi đã nghe rõ. Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy tôi ra ngoài làm việc đây.”
Nhìn thấy Ngũ Hạo Dương không ngăn cản, Cố Hiểu Thần xoay người đi ra khỏi văn phòng.
Về đến phòng làm việc của mình, Cố Hiểu Thần nhìn thấy trên bàn làm việc đặt một bó hoa hồng, một hộp sô cô la được gói tỉ mỉ. Lúc này, hai thứ này trong mắt cô giống như là kim đâm vào tim. Cô cầm bó hoa và sô cô la lên, nhìn cũng không nhìn tấm bưu thiếp, trực tiếp chuyển tay ném thẳng vào thùng rác.
Cái gì mà chim sẻ biến thành phượng hoàng, cô từ trước đến nay chưa từng mơ giấc mơ như vậy.
Giờ tan làm vừa đến, Cố Hiểu Thần nhanh chóng rời khỏi. Khi cô vừa mở cửa phòng làm việc, lại thấy Ngôn Húc Đông đứng ở ngoài cửa. Khuôn mặt ấm áp của anh lấp lánh hào quang, nhưng có chút căng thẳng. Cố Hiểu Thần phiền não không chú ý đến sự thay đổi nhỏ xíu của anh, Ngôn Húc Đông lại nhìn chằm chằm bó hoa và sô cô la trong thùng rác.
“Quản lý Ngôn, tôi có chuyện, nên đi trước nhé.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, ra khỏi cửa cúi đầu rời đi.
Ngôn Húc Đông vốn dĩ còn muốn nói cái gì, nhưng tất cả những lời muốn nói lại biến mất ngay lập tức, chỉ “Ừ” một tiếng.
“Quản lý Ngôn !” Diêu Vịnh Tâm đi đến phía sau Ngôn Húc Đông, vỗ bả vai anh.
Ngôn Húc Đông quay đầu, khoác vai cô ấy trêu chọc, “Thật cô đơn khi ở một mình.”
Ngũ Hạo Dương đúng lúc đi ra khỏi văn phòng, Diêu Vịnh Tâm quay đầu nhìn, cười nói, “Không biết phó tổng hôm nay có phải cũng cô đơn một mình không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.