Chương trước
Chương sau
Sáng thứ bảy, Cố Hiểu Thần cuộn tròn trong chăn vẫn còn đang ngủ.
Bỗng một cuộc điện thoại gọi đến, khiến cô tỉnh dậy. Điện thoại di động trên bàn không ngừng kêo gào, cô thò cánh tay dài ra lấy. Cầm đến trước mắt nhìn thoáng, vốn dĩ mắt mới thức dậy nên còn nhập nhèm, nhưng giống như gặp phải đại địch. Cô chần chừ một lúc, vẫn nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi.
Đối phương trầm giọng “Alo” một tiếng.
“Châu tiên sinh, có chuyện gì sao?” Cố Hiểu Thần đi thẳng vào vấn đề hỏi, không muốn dây dưa lâu.
Châu Thành Trạch nghe ra giọng khàn khàn của cô, trầm giọng nói, “Quấy rầy giấc ngủ của em rồi.”
Cố Hiểu Thần không nói thêm câu nào nữa, hai người đồng thời im lặng phút chốc, Châu Thành Trạch lại nói, “Hôm nay có rảnh không?”
“Có chuyện gì thì hiện tại anh nói luôn đi.” Cố Hiểu Thần không muốn gặp mặt anh, sự bài xích kia dường như đã ăn sâu vào máu, vào trong xương tuỷ.
Châu Thành Trạch nhàn nhạt nói, “Trong điện thoại nói không tiện. Mười hai giờ trưa hôm nay, gặp ở nhà hàng Long Thành. Gặp rồi lại nói.”
“Tôi…” Không đợi Cố Hiểu Thần nói tiếp, anh đã cúp máy.
Cố Hiểu Thần giơ tay đỡ trán, mắt cá chân vẫn còn cảm giác đau âm ỉ. Cô liếc điện thoại di động, bây giờ đã là mười giờ rồi. Nằm một lát nữa, sau đó thay một bộ đồ nhẹ nhàng đơn giản, áo thun đen kết hợp với quần jean đã được giặt sạch sẽ, lưng đeo ba lô, cứ như vậy đi đến nơi hẹn.
Thời tiết nóng đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhiệt độ ngoài trời là 39 độ C.
Lúc Cố Hiểu Thần đi đến nhà hàng Long Thành, lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Cô nói với người phục vụ mấy câu, rồi sau đó được dẫn lên lầu hai.
“Tiểu thư, Châu tiên sinh ở bên kia.”
Cố Hiểu Thần hơi gật đầu với người phục vụ, quay đầu nhìn đến. Thấy vị trí cạnh cửa sổ, Châu Thành Trạch mặc áo sơ mi màu xanh, áo vest âu phục đã cởi ra. Mắt kính gọng bạc đặt trên mặt bàn, anh đang uống cà phê, dáng vẻ tao nhã. Một bên mặt được ánh nắng mặt trời bao phủ, hệt như bá tước Châu Âu thời cổ xưa.
Cố Hiểu Thần đi đến gần anh, cũng không có ý định ngồi, “Châu tiên sinh.”
Châu Thành Trạch ngẩng đầu nhìn về phía cô, đứng dậy kéo ghế trước mặt, trầm giọng nói, “Ngồi đi.”
Cố Hiểu Thần đành phải ngồi xuống, Châu Thành Trạch ngồi lại vị trí ban đầu, hô một tiếng, “Waiter…”
“Không cần đâu.” Cố Hiểu Thần mở miệng ngăn cản, giọng nữ nhẹ nhàng mà có lực nói, “Anh có chuyện gì thì nói đi, tôi phải đi gấp.”

“Vội như vậy?” Châu Thành Trạch vẫy tay với người phục vụ, hỏi.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng.
“Tối qua Nhã Như quá tuỳ hứng rồi.” Châu Thành Trạch chậm rãi nói, ngón tay thon dài cầm mắt kính đeo lên.
Cố Hiểu Thần nhàn nhạt cười, “Nếu như Châu tiên sinh chỉ là muốn nói chuyện này với tôi thì không cần phải đến đây.”
Châu Thành Trạch chăm chú nhìn cô một lúc, trầm giọng nói, “Các người là quan hệ gì?”
Cố Hiểu Thần biết anh ta đang hỏi quan hệ giữa cô và Ngũ Hạ Liên, nhưng câu nói của anh khiến cô làm sao khi nghe đến đều cảm thấy không thoải mái, cũng nhìn chằm chằm vào anh, nhẹ giọng nói, “Châu tiên sinh, tôi đang làm việc ở Ngũ thị. Tôi là trợ lý của anh ấy.”
“Chỉ là như vậy?” Châu Thành Trạch đẩy mắt kính trên sống mũi, ngữ khí có hơi nghi ngờ.
Sự sỉ nhục bất ngờ khiến ngực Cố Hiểu Thần nhói một cái, cô tỏ vẻ không sao cả, cười, “Châu tiên sinh nếu như cho rằng tôi và anh ấy có quan hệ đó, vậy thì cứ cho là vậy đi. Không có chuyện gì nữa phải không? Tôi đi trước nhé.”
Tiếng kéo ghế phát ra, cô đứng dậy định rời khỏi.
Châu Thành Trạch cũng không ngăn cản, chỉ là nhìn bóng lưng cô nói, “Em nghĩ dì Phân sau khi biết chuyện sẽ cảm thấy thế nào?”
Cố Hiểu Thần ngừng bước chân, nhàn nhạt nói một câu, “Thanh giả tự thanh.”
“Châu tiên sinh, có thể lên món được chưa?” Người phục vụ đi đến bên cạnh anh, lịch sự hỏi.
“Không cần đâu, thanh toán.” Châu Thành Trạch trầm giọng nói, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Thân ảnh gầy yếu kia khập khiễng băng qua vạch qua đường, dần dần đi xa.
***
Cả cuối tuần, Cố Hiểu Thần đều không ra khỏi cửa nữa. Đợi đến thứ hai, chân vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cô đành phải chống đỡ đi làm. Dù đã bóp rượu vào chân, nhưng hình như không có tác dụng gì, nghĩ không cần phải đi bệnh viện khám bác sĩ. Khi cô đến công ty, vừa vặn thư ký Hạ từ phòng trà nước đi ra.
Hai người chạm mặt nhau ở hành lang.
Cố Hiểu Thần nghĩ đến buổi tối thứ sáu, liền không biết nên nói cái gì.
“Chào.” Thư ký Hạ lạnh lùng như cũ, thuận miệng chào, từ bên người cô đi qua.

“Chào.” Cố Hiểu Thần liền thở phào nhẹ nhõm, đi vào trong phòng làm việc.
Chín giờ sáng mỗi thứ hai đều có cuộc họp tuần, Cố Hiểu Thần đi ở phía sau cùng, khó khăn bước chân đau vào phòng hội nghị. Mãi đến khi ngồi xuống, cô mới cảm thấy thần kinh được thả lỏng.
Các quản lý bộ phận, chủ quản phụ trách lần lượt có mặt, Ngôn Húc Đông đi ở phía sau cùng.
Ngôn Húc Đông hướng Cố Hiểu Thần cười, Cố Hiểu Thần cũng cười tương tự.
Thư ký Hạ đi vào phòng hội nghị, mọi người biết Ngũ Hạ Liên đến rồi, “Liên thiếu gia.”
Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên hiện ra, cảm giác áp bức ập đến. Anh ngồi ở vị trí chủ toạ, hai tay đặt trên tay ghế, tuỳ ý đan lại trước ngực.
Thư ký Hạ đem tài liệu tuần trước phát đến tay mỗi người, cuộc họp kéo dài nửa tiếng bắt đầu. Vấn đề nêu ra cần thảo luận trong cuộc họp lần này là đề ra phương án điều chỉnh và cải tiến đối với chu kỳ tài chính của các hạng mục liên quan. Đến khi không còn ý kiến thảo luận nào khác nữa, Ngũ Hạ Liên “Tan họp” một tiếng, mọi người đứng dậy ào ào rời đi.
Thư ký Hạ và hai người trợ lý còn lại đi phía sau Ngũ Hạ Liên, Cố Hiểu Thần định đi cuối cùng.
Cánh tay Ngôn Húc Đông kẹp văn kiện, đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần, thấp giọng hỏi, “Chú của em có thích món quà đó không?”
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu cười, “Rất thích.”
“Vậy thì được rồi.” Ngôn Húc Đông cong khoé môi, “Đi thôi.”
Cố Hiểu Thần căn bản muốn đi cuối cùng, bây giờ trái lại phải xấu hổ rồi. Cô đành phải đứng dậy, đi cùng anh ra khỏi phòng hội nghị. Nhưng chân liền đau nhói, cô không kìm được toàn thân run rẩy.
Ngôn Húc Đông mắt tinh tay nhanh đỡ lấy cô, “Chân em làm sao vậy?”
“Có thể là ngồi thời gian quá lâu, nên có hơi tê.” Cố Hiểu Thần tuỳ ý đưa ra lời nói dối.
Ngôn Húc Đông hoài nghi nhìn về phía chân cô, nhưng vẫn buông tay.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, Ngũ Hạ Liên ở phía trước đã đi vào thang máy.
Về đến tầng cao nhất, vẫn quy tắc cũ, cô trước tiên đi pha cà phê đem vào văn phòng tổng tài, “Liên thiếu gia, cà phê.”
Ngũ Hạ Liên gật đầu, không nói lời nào. Đợi cô xoay người, anh mới ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc về phía chân đang cố gắng chống đỡ của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.