Chương trước
Chương sau
Châu Mặc Sinh lập tức dẫn theo vợ và con gái đi đến nghênh đón, “Hạ tổng đích thân đến, thật là vinh hạnh.”
Ngũ thị ở Hồng Kông là lão đại đứng đầu ngành tài chính, Ngũ Hạ Liên có thể đến tham dự buổi tiệc, đây tự nhiên là chuyện rất đáng chú ý.
“Châu tổng khách sáo rồi.” Ngũ Hạ Liên âm trầm nói.
Châu Mặc Sinh không quên giới thiệu con gái của mình, cười nói, “Hạ tổng, đây là con gái của tôi, Châu Nhã Như.” Ông quay đầu giục, “Nhã Như, còn không nhanh chào hỏi Hạ tổng.”
Châu Nhã Như ngây ngốc nhìn Ngũ Hạ Liên, thái độ không tự nhiên thẹn thùng nói, “Hạ tổng, chào anh.”
“Châu tiểu thư, chào cô.” Ngũ Hạ Liên cong khoé miệng càng thêm mê người.
Tim Châu Nhã Như đập nhanh nửa nhịp, trên mặt thoáng đỏ.
“Hạ tổng. Kính anh một ly.” Châu Thành Trạch nâng một ly rượu về phía anh.
Ngũ Hạ Liên cầm lấy ly rượu cùng anh ta cụng ly, mọi người xung quanh nhanh chóng tụ lại, không ngừng bắt chuyện thân thiết lấy lòng, nhân vật chính của buổi tiệc dường như cũng thay đổi. Chỉ duy nhất có người không di chuyển bước chân là Cố Hiểu Thần ở trong góc, cô muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng cũng phải chào một tiếng mới được.
Cuối cùng, nhìn thấy Lâm Phân cùng vài vị phu nhân đang nói chuyện phiếm, Cố Hiểu Thần đi đến, “Châu phu nhân.”
Lâm Phân hướng các vị phu nhân mỉm cười gật đầu, theo Cố Hiểu Thần đi qua một bên, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, “Ngày mai con còn phải đi làm, nên không ở lại lâu được.”
“Đã ăn gì chưa?” Lâm Phân luyến tiếc cầm tay cô.
“Con ăn rồi.” Cố Hiểu Thần không hề cảm thấy ấm áp, chua xót nói.
“Vậy con đi nói chú Châu một tiếng rồi hãy đi.” Lâm Phân nói.
Cố Hiểu Thần gật đầu, dưới sự dẫn dắt của Lâm Phân đi về phía Châu Mặc Sinh, Lâm Phân nhẹ giọng nói, “Mặc Sinh, Hiểu Thần đến rồi.”
“Châu tổng, sinh nhật vui vẻ.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, từ trong túi đeo lấy món quà ra, hai tay đưa lên, “Một chút quà mọn, hy vọng Châu tổng thích.”
“Đến là được rồi, còn tặng quà làm gì. Chơi vui nhé.” Châu Mặc Sinh cười, mắc liếc Châu Nhã Như, Châu Nhã Như nhận lấy món quà từ trong tay Cố Hiểu Thần.

Cố Hiểu Thần không nghĩ nhiều, thành thật nói, “Ngày mai cháu còn phải đi làm, nên không thể nán lại lâu.”
“Nếu đã như vậy, cũng không giữ cháu nữa. Công việc quan trọng.” Châu Mặc Sinh không miễn cưỡng.
Nghe Châu Mặc Sinh nói như vậy, Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn Lâm Phân, cười rồi lui ra sau một bước cũng lùi ra khỏi đám đông. Đang cúi đầu đi ra khỏi đại sảnh, trước mặt lại có người ngăn cản. Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn đến, nhìn thấy Châu Nhã Như hướng về cô cười khinh thường.
“Cố Hiểu Thần, cô nghĩ cô là ai.” Châu Nhã Như đối với việc Cố Hiểu Thần rời đi trước cảm thấy rất không vui.
“Xin nhường một chút.” Cố Hiểu Thần trước sau như một phớt lờ.
“Cô…”
Châu Nhã Như thấy cô ta không thèm để mình vào trong mắt, trong lòng càng thêm giận dữ. Trong đầu chợt nảy ra một ý, cô nghiêng người tránh sang một bên. Cố Hiểu Thần từ bên người cô đi qua, lúc sắp đi qua, Châu Nhã Như vừa vặn đưa chân vấp cô ấy. Cố Hiểu Thần không để ý, chân trẹo một bên, cả người mất thăng bằng.
Châu Nhã Như lùi về phía sau cách xa một chút, Cố Hiểu Thần nhất thời không có chỗ dựa, cô không muốn bị ngã ở đây, trong lúc hỗn loạn nắm chặt lấy khăn trải bàn.
Chỉ nghe thấy tiếng vang chói tai, khăn trải bàn bị người kéo xuống, tháp rượu trên bàn cũng ầm ầm đổ theo.
Rượu đổ ra sàn, cũng đổ lên người Cố Hiểu Thần. Cô nhếch nhác ngã nhào trên mặt đất, tứ phía ném cái nhìn chằm chằm đến khiến cô khó chịu.
Lâm Phân nhẹ thở ra tiếng, tỏ vẻ muốn đi về phía Cố Hiểu Thần.
Châu Thành Trạch ở một bên nhanh hơn một bước, lao thẳng đến phía cô.
Có người chìa tay về phía cô, “Tôi đỡ em dậy.”
Cố Hiểu Thần nhận ra giọng nói này, cô bướng bỉnh cắn môi, giống như không nghe thấy gì. Định thử dùng sức của mình tự đứng lên, nhưng chân làm sao cũng không có cảm giác, một động tác cũng không có. Giằng co một lúc, tay đang chìa ra trong không trung của Châu Thành Trạch vô cùng ngượng ngập. Lúc này, có người băng qua đám đông đang đứng lặng, đi thẳng đến chỗ cô.
Lời gì cũng không nói, cúi người, cởi áo vest của mình khoác lên người cô.
Cố Hiểu Thần cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, lúc này mới ý thức được mình bị người ta bế lên.
Cô hoảng hốt nhìn về phía người kia, chiếu vào đáy mắt một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc mà lại xa lạ.
“Phòng nghỉ ở đâu.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi, Châu Thành Trạch lập tức nhận ra chuyện gì, chỉ phương hướng, “Bên này.”

Ngũ Hạ Liên bế cô bước lớn đi ra khỏi tầm mắt của mọi người, đi một mạch về phía phòng nghỉ. Bóng dáng hai người dần dần mất hẳn, trong đại sảnh các vị quan khách ngỡ ngàng không nén được nghi hoặc, liền thảo luận sôi nổi.
Cô gái ban nãy, cô ấy đến cùng là ai?
Chỉ có Hạ Viện nhận ra cô, không phải chính là Cố Hiểu Thần sao?
Ánh đèn ở hành lang mờ ảo, trong phòng nghỉ một màn tối tăm.
Ánh trăng mờ mịt, Ngũ Hạ Liên bế cô đi vào trong phòng nghỉ, đem cô đặt lên ghế sô pha. Cố Hiểu Thần từ đầu đến cuối đều cúi đầu, trên tóc vẫn còn chất lỏng nhỏ giọt, mùi rượu Champagne lúc này thật nồng nặc. Mùi thuốc lá nhàn nhạt chỉ có trên người anh, trong lúc này cô bỗng nhiên muốn bật khóc mà không có lý do.
“Chân bị thương rồi phải không?” Anh trầm giọng hỏi, ngồi xổm ở trước mặt cô.
Bàn tay to của anh chạm vào mắt cá chân của cô, Cố Hiểu Thần không cảm nhận được cơn đau kia nhưng trong phút chốc đã sưng phù, nước mắt trào quanh viền mắt, nhưng không rơi xuống.
“Đau ở đây phải không?” Anh lại hỏi.
Cố Hiểu Thần gian nan gật đầu.
“Không bị thương đến xương khớp, về nhà lấy chút rượu xoa bóp.” Trong bóng tối, Ngũ Hạ Liên ngẩng đầu nhìn về phía cô, lờ mờ nhìn thấy đôi mắt của cô dưới mắt kính, bao phủ hơi nước mờ mịt.
Cố Hiểu Thần im lặng nửa ngày, cắn răng miễn cưỡng đứng dậy, đưa tay cởi áo vest âu phục ra trả lại cho anh, “Tôi muốn về nhà.”
Ngũ Hạ Liên mắt lườm y phục bị ướt mất một nửa của cô, cũng không nhận lấy, phun ra hai chữ, “Khoác vào.”
“Không cần đâu.” Cố Hiểu Thần cố chấp cự tuyệt, đem áo vest âu phục đặt xuống. Cô khập khiễng đi ra khỏi phòng nghỉ, bước chân càng thêm nhanh, thoáng cái đã đi khỏi tầm mắt của anh.
Bên cạnh đại sảnh có một cửa nhỏ có thể đi ra ngoài, Cố Hiểu Thần ra khỏi biệt thự Châu gia, đứng trong gió đợi xe mười phút, lúc này mới bắt được taxi rồi rời đi.
“Tiểu thư, cô muốn đi đâu?” Tài xế hỏi.
Cố Hiểu Thần nói địa chỉ nhà, lặng lẽ từ trong túi đeo rút ra bịch khăn giấy lau mắt kính.
Bất chợt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.