Anh, anh, anh… anh vừa nói cái gì? Cố Hiểu Thần một chữ cũng không phản ứng được, nhưng anh đã đi đến trước mặt cô, trên cao nhìn xuống cô. Bất thình lình cúi đầu, môi anh lạnh lẽo, đem theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, cứ như vậy hôn cô. Lưỡi như một con cá chạch không ngừng linh hoạt, bá đạo trượt mở răng môi của cô, quấn lấy lưỡi cô mà mút mãnh liệt, giống như muốn vắt kiệt sức lực toàn thân của cô. Cô khủng hoảng trợn lớn đôi mắt, cuối cùng cũng có động tác, khó khăn dùng toàn bộ lực đẩy anh ra. “Liên thiếu gia, xin hãy tôn trọng một chút !” Cố Hiểu Thần lùi về phía sau một bước, há miệng thở hổn hển, thanh âm run rẩy. Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc trong miệng ra, sâu xa nói, “Quyết định của em là gì?” Anh xem cô là gì? “Tôi từ chối.” Cố Hiểu Thần trừng mắt với anh, tức giận phun ra ba chữ này. Ngũ Hạ Liên hờ hững nói, “Cho tôi lý do.” “Từ chối là từ chối, cần gì phải có lý do.” Cố Hiểu Thần cảm thấy trong ngực kìm nén một cơn lửa giận, một câu nói quay trở lại câu ban đầu, thái độ chưa từng kiên quyết như vậy. “Không suy nghĩ một chút sao?” Anh cong khoé môi, tà mị cười. “Tuyệt đối không cần suy nghĩ nữa.” Cố Hiểu Thần bất giác nắm chặt nắm đấm. Ánh mắt Ngũ Hạ Liên dừng lại trên khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô, ánh trăng mù mịt và ánh đèn lờ mờ giao thoa ở cùng một chỗ, khuông mặt hồng phấn kia có chút mỹ lệ đặc biệt mê hoặc lòng người. Cô bảo thủ giữ mình, cự tuyệt đề nghị của anh, đôi mắt dưới mắt kính càng thêm trong veo, sáng ngời.
Bất cứ khi nào anh chăm chú nhìn mình, Cố Hiểu Thần mỗi lần đều sẽ trốn tránh. Mà lúc này, niềm kiêu ngạo còn sót lại không cho phép cô lùi bước. Qua một lúc lâu, anh chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Quên đi.” Cố Hiểu Thần lại ngẩn người, cô cho rằng anh sẽ nói thêm gì đó, hơn thế nữa là bày ra đủ mọi cách mặc cả để buộc cô khuất phục. Nhưng không nghĩ đến, anh vậy mà ‘quên đi’. Bỗng trước mặt có một trận khói trắng thổi đến, cô không kịp hoàn hồn, bị sặc đến chảy cả nước mắt, “Khụ khụ.” “Cô gái ngoan.” Giọng nam của Ngũ Hạ Liên trầm thấp, câu nói này không làm cho Cố Hiểu Thần cảm thấy được khen ngợi, mà là đùa cợt, khiến cho Cố Hiểu Thần cảm thấy không tiếp thu được. “Liên, Hiểu Thần, hai người đều đã ra đây rồi à?” Giọng nam của Ngôn Húc Đông cởi mở từ phía không xa truyền đến, anh cất bước đi đến. Ngôn Húc Đông vừa đi đến trước mặt bọn họ, Y Lâm đúng lúc đi theo phía sau, “Hoá ra tôi là người cuối cùng. Ngại quá, khiến mọi người chờ lâu rồi.” “Tôi cũng mới đến, là hai người bọn họ đợi đã lâu.” Ngôn Húc Đông cười. Y Lâm nhìn về phía Ngũ Hạ Liên và Cố Hiểu Thần, đi thẳng đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên, cánh tay thon dài ôm lấy anh, ngọt ngào mềm mại nũng nịu, “Xin lỗi, ngại quá.” Ngũ Hạ Liên đem thuốc ném trên mặt đất, một chân giẫm tắt, “Về thôi. Sáng sớm ngày mai còn phải ngồi máy bay.” Câu nói vừa nói ra, nét cười trên mặt Y Lâm mờ ảo tan biến, Ngôn Húc Đông hỏi, “Liên, kỳ nghỉ của cậu sao lại kết thúc nhanh như vậy?” “Việc chưa làm xong, kết thúc sớm một chút.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, bốn người đi về phòng nghỉ khách sạn. Nhưng câu nói cuối của anh, Cố Hiểu Thần làm sao đều cảm thấy một lời hai ý.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]