Chương trước
Chương sau
Bởi vì Ngôn Húc Đông bị thương, nên đành phải ở lại Nhật Bản thêm mấy ngày. Hai người Ngũ Hạ Liên và Y Lâm cùng ra cùng vào, thân mật khắng khít. Mỗi ngày Cố Hiểu Thần đều sẽ đi bệnh viện thăm Ngôn Húc Đông, có lúc cô tự một mình bắt taxi đi, có lúc Ngũ Hạ Liên sẽ đưa cô cùng đi.
Mỗi lúc như vậy, Cố Hiểu Thần đều có thể nghe thấy tiếng nói cười của hai người ngồi phía trước.
“Liên, Hokkaido thật sự rất đẹp, anh nhìn mấy tấm ảnh này xem.” Y Lâm loay hoay với tấm hình trong tay, quyến luyến không rời.
Ngũ Hạ Liên liếc mắt, chỉ “Ừ” một tiếng.
“Đúng rồi, Cố Hiểu Thần, cô là lần đầu tiên đến Nhật Bản phải không?” Y Lâm quay đầu hỏi.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, nhanh chóng trả lời, “Vâng, là lần đầu tiên.”
“Vậy cô vẫn chưa đi tham quan núi Phú Sĩ phải không?”
“Chưa.”
“Đã đến Nhật Bản mà không đi tham quan núi Phú Sĩ, giống như là nói chưa từng đến đây rồi.” Y Lâm cười nói, “Liên, hay là buổi chiều chúng ta cùng nhau đi núi Phú Sĩ đi?”
Cố Hiểu Thần không muốn làm phiền bọn họ, “Không, không cần đâu.”
“Không sao, Cố tiểu thư, đã đến Nhật Bản nhất định phải đi một vòng. Cô yên tâm, sếp của cô sẽ không trừ lương của cô đâu !” Y Lâm mỉm cười, lại nhìn về phía Ngũ Hạ Liên.
“Tôi thấy vẫn là không cần đâu, lần tới đi công tác nước ngoài vẫn có cơ hội. Sau này nếu như đi du lịch cũng có thể đến xem. Với lại quản lý Ngôn một mình ở bệnh viện, anh ấy nhất định rất buồn chán…” Cố Hiểu Thần tìm đủ loại lý do qua loa từ chối, nhưng câu nói nói đến một nửa, Ngũ Hạ Liên đã cắt ngang, nói hai chữ, “Đi đi.”

Khẩu khí ra lệnh của anh trước sau như một, khiến cho người ta không có biện pháp chối từ, Cố Hiểu Thần ngẩn người, đành phải “Vâng” một tiếng.
Nét mặt Y Lâm hơi gầy, cười nói, “Vậy là được rồi, chiều nay cùng nhau đi.”
Ba người đi đến phòng bệnh của bệnh viện, nhưng lại nhìn thấy Ngôn Húc Đông đã tháo bộ đồ bệnh nhân xuống, mặc lại quần áo của mình, áo sơ mi và quần tây, tinh thần phơi phới. Tuy nhiên trên đầu vẫn quấn mấy vòng băng gạc, nhưng không có gì trở ngại đến vẻ đẹp trai anh tuấn của anh. Ngôn Húc Đông vừa nhìn thấy ba người bọn họ, trêu ghẹo, “Ngại quá, khiến mọi người mất công đi một chuyến.”
“Quản lý Ngôn, anh có thể xuất viện rồi?” Cố Hiểu Thần đi đến bên cạnh anh, quan tâm hỏi.
Ngôn Húc Đông nói, “Tôi sớm đã nói là tôi không sao rồi mà.”
“Vậy thật là quá tốt rồi.” Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày này cô sợ bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu.
“Quản lý Ngôn, chúc mừng anh xuất viện.” Y Lâm nhẹ giọng chúc mừng, đề nghị nói, “Chuyện là như thế này, buổi chiều chúng ta cùng đi núi Phú Sĩ nhé.”
“Núi Phú Sĩ?” Ngôn Húc Đông nghi ngờ lẩm bẩm, ánh mắt chuyển đến Cố Hiểu Thần, đột ngột tỉnh ngộ, “Đúng rồi, Hiểu Thần lần đầu đến Nhật Bản.” Anh choàng tay quơ lấy Cố Hiểu Thần, sảng khoái nói, “Vậy được, buổi chiều hôm nay đi tham quan núi Phú Sĩ, sáng sớm ngày mai ngồi máy bay về Hồng Kông.”
Cố Hiểu Thần một tiếng cũng không nói nên lời, chỉ là lúc ngẩng đầu lên, nhìn đến Ngũ Hạ Liên, lại phát hiện ánh mắt nóng bỏng doạ người của anh. Cô lập tức chuyển dời tầm mắt, không dám nhìn anh nữa.
--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen và diễn đàn dembuon.vn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--
“Liên, hôm nay cậu làm tài xế được không?” Ngôn Húc Đông hỏi.
“Đi thôi.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, mang theo Y Lâm xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Sau lưng, Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần đi cùng nhau, hoàn toàn giống như là một cặp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.