Đình Minh Tuệ nghe xong, con người trầm xuống:“Ai nói cho em những chuyện này”
Tôi vẫn cứ như cũ, băng bó cho hắn:“Bà giúp việc a, tôi thấy bà đi sắc thuốc tiện thể hỏi luôn”
Hắn thở dài, vuốt tóc tôi. HÌnh như đây trở thành thói quen của hắn:“Ừ, đó là mùi thuốc”
Tôi biết hắn chỉ trả lời bâng quơ nhưng vẫn thắc mắc:“Vậy trong này có ai bị bệnh hả?”
“Không có” Hắn trả lời liền với câu hỏi của tôi. Tôi nhíu mày nghi ngờ:
“Thật sự không có?”
“Không có”
“ừ” Hắn không muốn nói tôi cũng không hỏi thêm. Nhưng tôi cũng chẳng ngu ngốc đến mức không nhận ra hắn đang che dấu. Mùi thuốc này thật thơm. Làm tôi rất thích, giống như một loại mùi nước hoa vậy. Nhưng mùi này lại vang vảng bên người hắn, nói hắn không có bệnh tôi tin, nhưng hắn có bệnh tôi cũng tin. Hắn còn rất nhiều điều giấu tôi, tôi cũng chẳng muốn hỏi. Đến lúc nào đó rồi tôi tự biết. Còn hơn đêm nào Thẩm Nhật Minh cũng đến tìm tôi giải thích. Tôi cảm thấy mình quá ngây thơ rồi.
Tôi rất chăm chú thay băng cho hắn, nhìn vết thương mà tôi đau lòng. Không biết đau lòng vì Thẩm Nhật Minh hay là đau lòng vì vết thương của Minh Tuệ. Tôi thay băng có hắn, lau vết máu cho hắn, hành động của tôi không nhẹ nhàng như y tá. Thậm chí còn có chút thô lỗ, nhưng một tiếng đau hắn cũng không kêu lên. Chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn tôi băng bó. Đến khi làm xong, tôi hít thở một hơi dài rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-hoa-tan-nguoi-moi-den/2446300/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.