"Thống nhi nói đúng đấy. Nhan cô nương, nếu không chê cô cứ việc ở lại phủ tướng quân làm khách." Tô Thiệu nói bằng giọng thân thiết.
Nàng từ chối:
"Tiểu nữ nào dám làm phiền quý phủ."
Tô Thiệu cười niềm nở:
"Cô nương đừng câu nệ. Nhà cô đối với Tô gia chúng tôi có ơn cứu mạng, nay xem như cho chúng tôi có cơ hội đền đáp."
"Tướng quân nói thế tiểu nữ càng không dám nghe theo. Cứu người là việc nên làm, khi giúp đỡ đại công tử chắc chắn người nhà của tiểu nữ cũng chẳng suy nghĩ tới chuyện sẽ nhận lại được gì. Tiểu nữ càng không nên có lòng riêng này." Nàng thẳng thắn bày tỏ.
Đoán nàng đã hiểu sai lời mình, Tô Thiệu vội đáp:
"Nhan cô nương, ta không hề có ý đó. Chỉ là lo sợ cho thân phận nữ nhân cô độc bên ngoài sẽ gặp phải kẻ xấu."
Tô Thiệu vốn người thô lỗ, biết bản thân ăn nói vụng về, ông liền liếc sang Lại Như Hương, ngầm muốn bà ấy thay ông giữ chân nàng.
Lại Như Hương ban đầu ngạc nhiên, sau đó thì cảm thấy hơi kỳ lạ. Dù thế vẫn khéo léo lựa lời:
"Tướng quân nhà ta quen hành xử rõ ràng. Chốn quan trường phức tạp, trước đây dù là người ông ấy sùng kính và quý mến cũng chưa từng chủ động mời ở lại trong phủ quá lâu, để tránh điều tiếng tị hiềm. Nhưng hôm nay ông ấy đối với cô vô cùng có thành ý."
Lại Như Hương cười hiền thục, giọng nhẹ nhàng tựa gió thu.
"Nếu hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3651790/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.