Con đường lớn từ cổng thành phía tây chạy ngang qua phủ tướng quân hai bên vây kín người dân. Không khí xôn xao náo nhiệt như đi vui hội. Mục Ý và Tô Thống bị đám đông nuốt chửng, suýt chút đã làm lạc mất nhau. Vượt qua những bóng lưng chen lấn xô đẩy, Mục Ý nhìn thấy đoàn người ngựa đang chậm rãi tiến vào. Tất cả đều mặc chiến giáp chỉnh tề, khí thế oai nghiêm lẫm liệt.
Nàng tò mò hỏi thăm một thanh niên trong đám đông:
"Xin hỏi kinh thành đang có việc gì, sao mọi người đều tập trung hết ở đây vậy?"
Nam nhân đó cười đáp:
"Cô không biết gì ư?"
Nàng ù cạc lắc đầu. Hắn hân hoan nói:
"Tô tướng quân đã đối phó với quân Tuyền hơn tám năm trời ở biên cương, cuối cùng cũng mang tin đại thắng trở về. Khiến Tuyền Quốc phải khuất phục dưới Tịch Quốc ta, chủ động đầu hàng. Từ nay về sau, biên cương hai nước không còn chiến tranh, người dân đôi bên được tự do qua lại giao thương. Đây là điều tốt."
Hắn ngớt lời tán tụng:
"Quả nhiên là hậu nhân của Tô Quốc Công, một trong hai vị khai quốc công thần của nước Tịch."
Nam nhân đó đột nhiên tặc lưỡi, niềm vui sướng trên khuôn mặt thon gầy chùn xuống:
"Đáng tiếc."
"Đáng tiếc chuyện gì?" Nàng hỏi.
Hắn thở dài, giọng ngậm ngùi thay:
"Rời nhà nhiều năm dùng máu và nước mắt đổi lấy hòa bình cho bá tánh ở biên cương, ngày khải hoàn trở về gia đình đã chẳng còn nguyên vẹn."
Nàng khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3651785/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.