Nàng bình tĩnh nâng tách trà nóng, uống ngụm nhỏ. Dược Đức tiếp tục:
"Không nói cũng chẳng sao. Cô quyết tâm bám lấy phủ tướng quân như thế có thể đoán kẻ đó địa vị không nhỏ."
Mục Ý cười:
"Dược tiên sinh quả nhiên tinh tường."
Nàng đổi tách trà đã nguội của Dược Đức thành tách mới:
"Ta thừa nhận có suy nghĩ này. Nhưng ta là người có oán báo oán, mang ân báo ân. Đối với Tô Thống không hề có ý đồ xấu."
Dược Đức cười "hừ" một tiếng:
"Cái gì mà nguyện chăm sóc bảo vệ hắn cả đời."
Ông lạnh giọng:
"Mục cô nương, tâm trí cô chỉ toàn thù hận. Sợ là ngày nào đó sau khi đạt được mục đích của mình rồi, cô cũng sẽ vứt bỏ tiểu tử ngốc như hắn giống cái cách mà những kẻ khác đã làm."
Nói rồi, Dược Đức đẩy xe ra cửa, mặc Mục Ý phản ứng thế nào. Bóng tối choàng lên nửa tấm lưng mảnh dẻ của nàng, nín lặng trông theo người đàn ông đang rời khỏi.
Dược Đức ra tới hiên nhà trông thấy Tô Thống đang đứng thẩn thờ ở bên ngoài cửa sổ:
"Nghe hết rồi à?"
Y lẳng lặng không đáp. Dược tiên sinh dời bánh xe gỗ về hướng phòng riêng:
"Nghe hết thì tốt."
"Dược lão." Tô Thống gọi ông.
"Mặt của Mục cô nương..."
Y ngập ngừng:
"Còn bao nhiêu phần hy vọng?"
Dược Đức đột ngột dừng xe, quay phắt nhìn y:
"Ngươi vẫn không chịu hiểu?"
"Ta muốn đối diện với số mệnh một lần hơn là trốn tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3651780/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.