"Nhị Vương Gia, Mục Chiêu Anh tự sát rồi." Thị vệ kiểm tra kỹ càng, xác nhận cơ thể đã không còn sự sống liền bẩm báo cho Lôi Hiển.
Hắn chẳng thể ngờ được rằng ông thà chết cũng quyết giữ bí mật:
"Chìa khóa?"
Thị vệ lục soát khắp người Mục Chiêu Anh:
"Vương Gia, không tìm thấy."
"Đáng ghét." Lôi Hiển siết tay thành quả đấm, đùng đùng phẫn nộ.
"Đuổi theo Mục Ý, bất luận sống hay chết cũng phải mang thứ đó về cho bổn vương."
"Vâng." Các thị vệ răm rắp tuân lệnh.
Mục Ý đau thương quá độ, chết lặng nhìn phụ thân mình ra đi không nhắm mắt. Cho tới khi nghe thấy tiếng bọn họ đang đến gần:
"Cô ta ở kia, mau bắt lấy."
Nàng bừng tỉnh, nuốt nước mắt quay đầu bỏ chạy. Trong tay cầm chắc chìa khóa:
"Phụ thân, là con đã hại người, con gái trăm vạn lần đáng chết."
Mục Ý lao nhanh về phía trước như một mũi tên, mặc đá sỏi sắc bén cắt đứt da thịt, mặc cành cây, bụi rậm cản đường khiến toàn thân nàng mang đầy thương tích.
"Đứng lại."
Chúng ráo riết ở phía sau, đe dọa:
"Phía trước là đường cùng, Mục tiểu thư, cô nên khoanh tay chịu trói thì hơn."
Đôi chân mềm oặt của nàng vấp phải dây leo, ngã nhào xuống dốc núi nhỏ, chìa khóa văng ra xa. Mục Ý lồm cồm bò dậy, cú đá của Lôi Hiển lúc nãy làm bụng quặn lên dữ dội, tay run rẩy rướn tới nhặt. Sợ hãi, căm hận, tuyệt vọng và bi thương ùa vào cắn xé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3651777/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.