Núi Ngự Vân, ngoại thành, Tịch Quốc.
"Mục đại nhân, nể tình ông là trung thần của Đại Tịch, giao ra thứ mà bổn vương cần ta sẽ không làm khó ông nữa." Lôi Hiển ngồi trên xe ngựa, gương mặt góc cạnh phủ dày hàn khí.
"Nhị Vương Gia, thứ ngài cần là gì?" Mục Chiêu Anh quỳ dưới đất. Bắt đầu từ giây phút phát hiện Lôi Hiển cho người bám theo sau, tám chín phần ông đã đoán được cuộc gặp gỡ này không mang thiện ý.
Lôi Hiển dời ánh mắt sang vẻ cung kính của ông, chậm rãi thốt ra hai chữ:
"Mật chỉ."
Ngay sau đó hai thị vệ bước tới giữ chặt Mục Ý và Mục Chiêu Anh. Nàng rất đỗi bất ngờ. Nhị Vương Gia mà nàng đem lòng yêu là một nam nhân cương trực, không màng đến hoàng vị, chỉ mong sống cuộc sống bình lặng ung dung, tránh xa tranh đấu quyền thế. Vậy mà hôm nay ở trước mặt nàng hắn nói hắn muốn có được mật chỉ:
"Nhị Vương Gia, ngài đuổi theo suốt năm dặm đường chỉ vì thứ ấy thôi ư?"
Hắn nhìn thấu tâm tư đơn thuần của nàng, tặc lưỡi đáp:
"Mục Ý, nàng vẫn cứ ngây thơ như vậy. Giang sơn Đại Tịch không thể một ngày không vua. Nay phụ hoàng lâm trọng bệnh, hoàng đệ còn nhỏ tuổi, tính cách lại quá yếu đuối nhu nhược. Ta sao có thể bỏ mặc an nguy của xã tắc."
Mục Chiêu Anh vô cùng bình tĩnh:
"Nhị Vương Gia, lý do gì ngài cho rằng mật chỉ của thánh thượng đang nằm trong tay thần?"
Nam nhân trên xe ngựa thong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-gio-dong-thoi-ve-phuong-bac/3651776/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.